Gần cuối tháng giêng tổng đàn mới của Kim Giáp Môn đã an cư ở Tinh Châu. Tử Siêu cùng hai trăm đao thủ giỏi nhất lên đường đến kinh đô. Việc phòng thủ tổng đàn giao cho Xú Diện Sơn Vương Lôi Lãm Kinh và Vạn Xảo Cuồng Sinh. Thông Triệt hòa thượng đã đi với hai lão hữu phái Côn Luân.
Tử Siêu, U Linh chân nhân và Khuất Nham Tuyền đi chung một nhóm. Kinh Phi Độ và Hắc Diện Phán Quan thống lĩnh thuộc hạ theo sau. Tất nhiên, họ luôn trung thành với phương châm cải trang và phân tán nhỏ.
Ba ngày sau, lúc đi qua một cánh rừng cách Bảo Định hai trăm dặm, bọn Tử Siêu nghe bên đường có tiếng rên rỉ. Cạnh bìa rừng là một hán tử đang ngồi dựa gốc cây. Trước ngực gã một thanh đao cắm ngập vào.
Ba người thúc ngựa rẽ trái, đến nơi, Tử Siêu nhảy xuống xem xét, cho nạn nhân uống ba viên linh đan và điểm huyệt cầm máu. Hán tử tỉnh dậy buồn bã nói:
- Đao dã xuyên qua phổi, các hạ đừng nhọc công vô ích.
Tử Siêu thấy cơ thể gã cũng lực lưỡng rắn chắc như mình. Dung mạo lại khí khái hiên ngang nên bất giác có cảm tình. Chàng dịu giọng hỏi:
- Các hạ có tâm nguyện gì chưa hoàn thành xin cứ nói. Nếu Hạng mỗ làm được tất sẽ không từ chối!
U Linh chân nhân chậm rãi đặt tay vào mệnh môn của gã, chậm rãi truyền nội lực vào. Hán tử gượng nói:
- Tại hạ là Phó Cao Tiêu, quê ở đất Cam. Nhờ có sức khoẻ và chút võ nghệ nên được tuần phủ Cam Túc giới thiệu lên kinh thi võ trạng nguyên. Không ngờ đến đây lại bị một toán cường đạo tấn công. Tại hạ giết được bốn tên nhưng cũng bị trọng thương. Nay Tiêu tôi phụ mẫu không còn, chỉ có người biểu thúc là hình bộ thượng thư ở kinh. Chỉ mong các hạ chôn cất giùm thi thể và báo với ông ấy là tốt rồi! Vàng bạc tuy mất hết nhưng thư tiến cử vẫn còn ở trong người. Ngoài ra, còn một bức di thư của tiên phụ, nhờ các hạ trao lại cho hình bộ thượng thư Phó Dân Hồng!
Gã gắng gượng lấy bọc dấu dầu trong bụng ra trao cho Tử Siêu. Chàng ngẫm nghĩ một lúc, nghiêm nghị nói:
- Tại hạ sẽ thay Phó huynh dự kỳ thi võ trạng nguyên để anh linh của huynh đài được mãn nguyện. Tại hạ đang đối đầu với Đông Xưởng nên cần đến lý lịch của Phó huynh.
Mắt họ Phó sáng lên, gã mỉm cười:
- Tiên phụ cũng chết dưới tay Đông Xưởng. Nếu Hạng huynh dùng danh tính của tiểu đệ diệt được chúng thì Tiêu này vui biết mấy.
Gã gắng gượng nói tên phụ mẫu và sơ qua về gia cảnh. Vừa dứt lời thì nhắm mắt qua đời.
Khuất Nham Tuyền đã đào sẵn một lỗ huyệt trong rừng, Họ mai táng họ Phó xong, bắt tay vào bàn bạc kế hoạch mới. Gã có nhiều nét tương đồng với Tử Siêu nên việc hóa trang rất dễ dàng. U Linh chân nhân giả làm tổng quản còn Khuất Nham Tuyền là gia nhân.
Rằm tháng hai, ba người đến Bắc Kinh, vào thẳng dinh hình bộ thượng thư cầu kiến. Phó Dân Hồng mừng rỡ đón chào. Lão bùi ngùi nói:
- Ta với phụ thân ngươi ngoài tình quyến thuộc còn là bạn tri âm. Ngày ông bị Đông Xưởng vu tội tham quan, ta đã hết lời khải tấu nhưng không được. Tiêu nhi đã có chí bước vào đường quan lộ, biểu thúc sẽ hết lòng giúp đỡ.
Lúc uống trà, Tử Siêu trao cho gã bức di thư dán kín của Phó Dân Nam, cha của Phó Cao Tiêu. Lão đọc xong cười ha hả:
- Chuyện hôn ước giữa hiền điệt và Phó Quân Ngọc, biểu thúc sẽ y ước thi hành. Nhưng ít ra cũng sau kỳ thi võ trạng nguyên cái đã!
Tử Siêu chết điếng người, không ngờ chính Phó Cao Tiêu cũng không biết nội dung của bức di thư. Chàng đành ầm ừ cho qua chuyện.
Trong bữa tiệc mừng vào buổi tối. Phó thượng thư đã hoan hỉ giới thiệu Tử Siêu với vợ con. Phó Quân Ngọc là một thiếu nữ xinh đẹp, thùy mị. Nàng thấy Phó Cao Tiêu tướng mạo anh hùng, hiên ngang, lòng xao xuyến mừng cho duyên phận mình không đến nỗi bạc bẽo!
Thượng thư phu nhân cũng vậy, bà hài lòng khi có được rể quý võ nghệ cao cường lại ăn nói ôn hòa, lễ độ. Bà càng khen ngợi thì Tử Siêu càng sầu héo cõi lòng.
Chàng giới thiệu U Linh chân nhân là tổng quản Sách Văn Lục, cũng là thầy dạy võ của mình nên được lão thượng thư tôn kính, mời ngồi chung bàn. Chỉ có Khuất Nham Tuyền là thiệt thòi, gã phải xuống nhà sau ăn với bọn gia nhân. Nhưng nhờ vậy mà gã được tự do ra ngoài liên hệ với Kinh Phi Độ và Lưu Du Tử.
Đêm đến, ba người âm thầm bàn bạc, Lục Đảo Y cười chế giễu:
- Không ngờ Siêu đệ có tài nên đoán biết thượng thư hứa gả Phó Quân Ngọc tiểu thư cho Phó Cao Tiêu nên mới giả danh gã!
Chàng ngao ngán nói:
- Tiểu đệ đang rối như tơ vò, chẳng biết phải giải quyết sao cho ổn thỏa!
Khuất Nham Tuyền cười hì hì:
- Môn chủ hãy cố chờ đến lúc diệt xong Đông Xưởng, đem sự thật ra trình bày rồi rước Phó tiểu thơ về Sơn Tây!
Đầu tháng ba, cuộc thi võ trạng nguyên khai mạc long trọng dưới sự chủ tọa của long nhan và bá quan văn võ. Tổng cộng chỉ có ba mươi thí sinh do các phủ đề cử về dự. Ban giám khảo gồm Tam Vương gia, binh bộ thượng thư, cửu môn đề đốc và Tả thừa tướng.
Tử Siêu dùng thời gian nửa tháng trước đó để luyện tập hai môn mà chàng không biết. Đó là thuật bắn cung và binh pháp. Cũng may trong phòng của phó thượng thư có rất nhiều sách binh thư của Tôn Tử, Võ Hầu, Nhạc Phi, Tân Khí Tập, Văn Thiên Tường. Nhờ trí tuệ siêu phàm, chàng đã dễ dàng thuộc làu và thấu hiểu, Hơn nữa, U Linh chân nhân là người có tài thao lược, chỉ giáo cho chàng rất nhiều điều quý giá về nghệ thuật hành binh. Tử Siêu cười bảo:
- Xét về tài nguyên soái thì Lục huynh hơn hẳn Siêu này. Nhưng sao trước đây Lục huynh lại không chiếm được thượng phong!
Lục Đảo Y nghiêm nghị nói:
- Ngày trước Siêu đệ là chánh, ta là tà. Siêu đệ được lòng người yêu mến, ta thì không! Cầm quân mà không nắm được nhân tâm thì thắng sao nổi!
Còn thuật xạ tiễn thì nhờ có Khuất Nham Tuyền. Gã lưu lạc sang đất Mông suốt năm năm, nên học được phép bắn cung của người Mông Cổ. Nhờ có thầy giỏi nên Tử Siêu học rất dễ dàng.
Địa điểm tổ chức cuộc thi võ trạng là khoảng đất rộng hơn mẫu trước cửa Ngọc Môn. Đây cũng là nơi nhận soái ấn của những vị tướng chinh chiến miền biên ải. Bách tính trong thành đến xem rất đông vì cuộc vui này năm năm mới có một lần. Vụ án nhà họ Phó đã chìm vào quyên lãng, nên chẳng ai nhớ đến vị huyện lệnh Phó Dân Nam đã chết oan. Họ chỉ biết Phó Cao Tiêu là cháu của hình bộ thượng thư.
Cuộc thi gồm có cưỡi ngựa, bắn tên, nhảy qua hào sâu, cử vật rất nặng, binh pháp. Vòng hai còn lại sáu người cao điểm nhất sẽ thi môn võ nghệ. Bãn lãnh ai cao cường nhất sẽ là võ trạng nguyên.
Tử Siêu cố dấu tài nên chỉ thắng những người khác một cách sát sao. Nhưng chàng vẫn là một trong hai thí sinh cuối cùng. Đối thủ của chàng là trưởng tử của tổng đốc tỉnh Quảng Đông tên gọi Định Học Minh. Gã được một trưởng lão phái Không Động nhận là đệ tử ký danh nên tinh thông pho Đoạn Sơn thần quyền. Ngoài ra, họ Đinh còn khổ luyện pho Dương gia thần thương từ năm sáu tuổi. Gã được coi là đệ nhất cao thủ vùng Lưỡng Quảng. Định Học Minh chắc mẩm ngôi võ trạng sẽ về tay mình!
Tử Siêu đã luyện xong pho thần côn chân giải quyển hạ nên dùng trường côn để che dấu sở học. Luật thi không cho phép thí sinh mang vũ khí của mình theo, vì vậy, Định Học Minh chọn cây thương sắt còn Tử Siêu cầm thiết côn. Tiếng chiên của giám đài nổi lên, họ Đinh múa tít trường thương xông vào, gã cao lớn hơn đối phương nên cho rằng mình khoẻ hơn, cố ý để vũ khí chạm nhau.
Tử Siêu vẫn điềm nhiên dùng pho Thiên Ma côn pháp chống đỡ. Đã trăm chiêu trôi qua, đường chiêu của chàng càng thuần thục, bay lượn như thần long. Mũi côn hóathành ngàn vạn điểm tròn khống chế đường thương của họ Đinh. Tử Siêu đã được đọc bí kíp Dương Gia thần thương ở Mai Hoa Cốc nên biết hết mọi sơ hở của pho thương pháp. Trường côn của chàng có mắt, đánh vào những chỗ yếu khiến Định Học Minh toát mồ hôi hột, lùi dần ra khỏi vạch vôi.
Tiếng chiêng vang lên báo hiệu gã đã thua. Định Học Minh phẫn nộ, cắm thương xuống đất rồi vung quyền nhảy vào. Nếu công phu quyền cước của gã cũng không bằng đối thủ thì coi như thất bại. Tử Siêu cũng buông côn phối hợp pho Hoa Sơn thần quyền học của Dã Nhi và pho Ma Ảnh Tồi Tâm Chưởng. Do chàng phải nắm tay lại nên luy lực kém đi nhưng cũng đủ để đối phó với họ Đinh. Quyền ảnh trùng trùng biến ảo, song cước đảo lộn như móng rồng.
Định Học Minh đem hết sở học và công lực ra thi thố mà không thoát khỏi những chiêu thức ảo diệu của đối phương. Gã điên tiết xông vào đổi mạng, gã nghĩ rằng sức chịu đựng của mình phải hơn Phó Cao Tiêu, chịu liền ba quyền vào ngực để trả hai đòn quyền. Tử Siêu không ngờ gã lại liều lĩnh như vậy nên cũng bị trúng đòn, chàng đánh gã không mạnh nhưng gã lại dồn toàn lực quyết hạ cho được chàng. Thần công hộ thể đã triệt tiêu toàn bộ sức lực của họ Đinh. Gã chưa kịp đắc ý thì bị lãnh nguyên một cước vào hông, văng ra khỏi vòng nằm bất tỉnh.
Trên mép Tử Siêu rỉ ra giòng máu đỏ thắm. Chàng đã phải cắn đầu lưỡi để nguỵ trang. Trước con mắt của Tam Vương gia, Tử Siêu không thể để lộ việc mình luyện thành cương khí hộ thân.
Ban giám đài trịnh trọng tuyên bố, Phó Cao Tiêu đã đoạt được chức võ trạng nguyên. Hàng vạn người xem reo hò như sấm động. Hình bộ thượng thư cảm động đến ứa nước mắt. Chàng là cháu và cũng là con rể của lão!
Tân võ trạng nguyên được triệu đến khấu kiến long nhan và bá quan. Tam Vương gia đích thân đội kim khôi võ trạng lên đầu họ Phó. Vương gia tuổi dộ ngũ tuần, người cao gầy, mặt ốm sát xương, đôi nhãn thần sáng loáng. Tử Siêu chợt tự hỏi tại sao lão lại để cho Hồng Điểm Thiên Tôn giả làm trấn nam vương mà lộng hành?
Đúng như dự đoán của Tử Siêu. Tam Vương gia có ý muốn lôi kéo chàng trai trẻ tuổi này vào làm thủ hạ Đông Xưởng, lão tươi cười hỏi:
- Tân võ trạng muốn về quê làm tổng binh hay ở lại kinh thành?
Thực ra chức võ trạng nguyên kém xa văn trạng nguyên. Đó là do bản chất của nền hành chính Trung Hoa thời bấy giờ! Quan niệm vạn ban giai hạ phẩm, dung hữu độc thư cao đã thống trị tư tưởng mọi triều đại, cùng lắm thì võ trạng nguyên chỉ được đề bạt là tổng binh một huyện thành, tương đương hàng ngũ phẩm! Phó Cao Tiêu nghiêm nghị đáp:
- Khải tấu vương gia! Nay cố quận đã vắng bóng huyện đường, quyến thuộc chỉ còn một mình Phó biểu thúc. Thảo dân xin ở lại kinh đô, tùy vương gia sai khiến!
Tam Vương gia đẹp lòng quay lại nói với nhà vua:
- Khải tấu thánh thượng! Hạ thần xin nhận võ trạng nguyên về Đông Xưởng!
Nhà vua tuổi đã hơn thuất tuần, tính tình nhu nhược nên rất nể vì hoàng đệ, Ngài lập tức chuẩn tấu.
Sau cuộc thi, Phó Cao Tiêu trở lại tư dinh hình bộ thượng thư chờ lệnh gọi đến Đông Xưởng. Trong những ngày này, Phó thượng thơ đã bảo tiểu thơ Phó Quân Ngọc cùng hai nữ tỳ đưa Phó Cao Tiêu đi thưởng ngoạn những thắng cảnh trong kinh.
Càng gần gũi nhau, Phó Quân Ngọc càng thương yêu say đắm vị hôn phu. Đôi mắt nàng nhìn chàng đắm đuối và cúi đầu e thẹn khi chàng nhìn lại. Tử Siêu lần đầu tiếp xúc với một khuê nữ đài các, lòng chàng không khỏi xao xuyến. Nhưng nghĩ đến người đang nằm trong cánh rừng hoang. Chàng chợt nghe tim mình lạnh giá!
Giữa tháng ba, Tam Vương gia cho người đến triệu kiến tân võ trạng. Phó Cao Tiêu vội khăn áo chỉnh tề đi theo. Bản doanh của Đông Xưởng là một tòa trang viện đồ sộ nằm cách cấm cung ba dặm. Trước cửa không có chiêu bài nhưng cả để đô đều biết đến nơi này! Con đường trước cửa Đông Xưởng vắng vẻ vì ai cũng muốn tránh, chẳng muốn đi ngang.
Sau bức tường cao hơn trượng là những tòa nhà lạnh lẽo. Đã có hàng ngàn người được đưa vào mà không bao giờ trở ra nữa! Tam Vương gia tiếp kiến Phó Cao Tiêu trong một tòa tiểu viện giống như hàng trăm cái khác.
Trong phòng chỉ có một chiếc bàn gỗ xếp đầu sách vở và vài chiếc ghế. Phó Cao Tiêu thi đại lễ, Tam Vương gia xua tay:
- Ta cũng là người học võ nên không chuộng nghi lễ. Tân võ trạng cứ ngồi!
Cao Tiêu an tọa, nghiêm nghị chờ nghe lệnh. Tam Vương gia đi lại trước bàn dài, đột nhiên lão dừng lại, nhìn thẳng vào mặt họ Phó hỏi:
- Mười năm trước, phụ thân ngươi là Phó Dân Nam đã chết vì sự sai lầm của Đông Xưởng. Việc ấy ngươi nghĩ thế nào?
Tử Siêu không được học hành chu đáo. Chàng chỉ đọc những quyển sách mà Cửu Công Lê Long Tiêu để lại, Trong ấy đương nhiên có rất nhiều sách của Nho giáo. Một trong những điều chàng nhập tâm nhất chính là thái độ vô khả, vô bất khả của Khổng Tử. Đối với ngài, chẳng điều gì Cuồng Sinh thể làm và cũng chẳng có điều gì không thể làm! Ngài chỉ làm những gì hợp với đạo trung dung!
Nay Tam Vương gia âm mưu soán nghịch, gây cảnh binh đao khói lửa, di hai đến hàng vạn bách tính Trung Hoa, Tử Siêu đã quyết vì lê thứ mà trừ họa nên không từ nan bất cứ thủ đoạn nào! Chàng nghiêm nghị trả lời:
- Khải tấu vương gia! Nếu thần còn ôm mối hận kia thì đã xin nhận một chức quan nhỏ ở huyện phủ nào đó! Tiêu này ôm chí lớn tựa chim bằng bay hàng vạn dặm, há vì một chút tiểu tiết mà chịu chôn vùi tài năng ở chốn thôn dã hay sao? Làm thân trượng phu mà không có tham vọng mong gì làm nên nghiệp lớn?
Tam Vương gia khoan khoái bật cườikhanh khách:
- Hảo trượng phu! Ngươi xứng đáng làm thủ hạ của bổn vương gia vậy!
Tử Siêu xụp xuống lạy tạ:
- Thần nguyện đem thân khuyển mã phò tá bậc minh chủ!
Tam Vương gia đỡ chàng dậy, phủ dụ:
- Đông Xưởng vừa khuyết một chân đường chủ. Ba ngày nữa ngươi trở lại đây trình diện tứ vị đường chủ kia rồi nhận chức!
Tử Siêu, Phó Cao Tiêu, trở lại dinh hình bộ thượng thư, báo lại tình hình với biểu thúc. Lão vuốt râu nói:
- Tam Vương gia là người nhiều tham vọng. Nay Tiêu nhi đối đáp như vậy là rất đắc sách! Có điều khi gần gũi lão ta phải luôn cẩn thận, như đang chơi với hổ dữ vậy!
Chàng cúi đầu vâng dạ, vào hậu viện gặp U Linh chân nhân và Khuất Nham Tuyền. Chàng kể xong mọi chuyện liền hỏi lại họ Khuất:
- Anh em đã tìm ra chỗ trú ngụ của Kim Tiền hội hay chưa?
- Bẩm môn chủ! Bọn chúng ở trong một trang viện rộng lớn gần của Bắc. Việc canh phòng rất cẩn mật nên thuộc hạ không vào trong được!
Tử Siêu cười bảo:
- Chỉ cần giám sát chặt chẽ là được. Với cương vị đường chủ Đông Xưởng, trước sau gì ta cũng đến đấy một cách đường chính! À! Tổng số các cao thủ của môn phái Nga Mi, Côn Luân và Cái Bang đến Bắc Kinh là bao nhiêu?
- Bẩm môn chủ! Chỉ độ hai trăm người nhưng đều là tay kiệt xuất, bản doanh của họ đặt tại nông trại ngoại thành! Cả Thông Triệt hòa thượng cũng đã đến Bắc Kinh!
Tử Siêu gật gù hỏi thêm:
- Trinh sát của bổn môn có thấy Vân Chi và Mục Quỳnh Hương ra ngoài hay không?
- Thưa không!
Ba người bàn bạc một lúc, U Linh chân nhân và Khuất Nham Tuyền theo lối sau ra khỏi dinh hình bộ thượng thư! Tử Siêu còn lại một mình, chàng ôn luyện công phu Vô Ảnh Đao Pháp và Bách Bộ thần quyền. Hai tuyệt học này chàng đã thuộc lòng khẩu quyết từ hôm ở Mai Hoa Cốc.
Sau khi uống thiên niên hà thủ ô trí lực của chàng trở nên tinh minh và cường kiện hơn bội phần. Chỉ thoáng đọc qua là đã nhớ không sót một chữ. Chàng lại có căn bản về võ học nên chỉ trong ba ngày đã tinh thông hai loại công phu.
Phó Quân Ngọc không dám quấy nhiễu chàng, chỉ ngồi ghế đá trong công viên xem chàng luyện võ. Cạnh bên là một rổ trái cây ngon ngọt và khăn sạch. Nàng âm thầm đóng vai một người hiền phụ chăm sóc cho phu tướng. Tử Siêu vì ái ngại nên rất ít lời. Nào ngờ Phó Quân Ngọc lại yêu mến đức tính ấy. Nàng là người trầm lặng thiên về cuộc sống nội tâm, rất ghét những kẻ ba hoa nhiều lời!
Chàng cảm nhận được mối tình tha thiết của nàng trong từng ánh mắt, nụ cười. lòng chàng bối rối, chẳng biết tính sao! Danh tiết của nàng sẽ ô nhục, khi chàng lẳng lặng bỏ đi, và Phó Quân Ngọc khó mà sống nổi! Hơn nữa, chân tình của Phó Quân Ngọc đã là rung động trái tim Tử Siêu. Chàng bị chinh phục bởi vẻ yếu đuối, dịu dàng của nàng khuê nữ xinh đẹp.
Chàng định bụng sau khi diệt trừ xong Đông Xưởng sẽ thú thực lai lịch với nàng và Phó thượng thư. Sáng ngày mười chín, Tử Siêu bước đến Đông Xưởng trình diện. Lần này, tên võ sĩ gác cổng đưa chàng vào thẳng đại sảnh, nơi đây rất rộng nhưng không hề trang trí, bốn bức vách trống trơn cẩn vân thạch đen, dãy cửa sổ rộng với chân song kiên cố!
Chàng nghe không khí lạnh lẽo âm u dù ngoài kia nắng xuân đang rực rỡ! Cuối sảnh là một bàn gỗ quý, ngoài cỗ đại ỷ ở chủ vị còn có mười chiếc ghế dựa. Đây có lẽ là chỗ hội họp của Tam Vương gia và thủ hạ Đông Xưởng.
Tử Siêu đứng sau một khung cửa sổ, nhìn những bông hoa tươi thắm nở rộ ngoài vườn. Vài cánh bướm vàng bay lượn gợi nhớ đến Mục Quỳnh Hương! Người con gái kiều diễm này dường như có điều bí ẩn trong tâm sự và lai lịch, thôi thúc chàng phải tìm hiểu. Tử Siêu có cảm giác nàng muốn nhờ chàng cứu vớt ra khỏi bàn tay ma quái của Kim Tiền hội!
Có tiếng chân người bước vào rất nhẹ. Tử Siêu giả vờ không biết, khẽ ngâm nga:
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tân
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai
Ai đó đằng sau chàng bật cười khanh khách tán dương:
- Không ngờ tân võ trạng lại là người tao nhã như vậy!
Tử Siêu quay lại, nhận ra ngay Xuyên Tâm thần kiếm Mã Khuyến Thường, Mục Quỳnh Hương và hai nam nhân nữa. Chàng đoán gã thất tuần có diện mạo âm u kia là Kim Tiền hội chủ. Còn người thứ hai chắc là Phí Vân Dương! Dù gã mang mặt nạ và tóc giả nhưng vẫn không dấu được ánh mắt tàn khốc và cao ngạo. Tử Siêu bỡ ngỡ vòng tay nói:
- Tại hạ chưa được biết chư vị!
Mã thần kiếm vuốt râu:
- Bọn lão phu là khách của vương gia, lát nữa sẽ làm quen sau. Hôm trước không được chứng kiến võ trạng biểu lộ thần oai, chúng ta rất hối tiếc. Nào ngờ lại hội ngộ ở đây!
Mục Quỳnh Hương hôm nay không đeo kim diện. Đôi mắt phượng đen láy nhìn chàng với vẻ dò xét. Tử Siêu chưa kịp nói gì thì Tam Vương gia và bốn đường chủ kia vào đến. Lão ngồi xuống chủ vị, mọi người cùng vào bàn. Hai tỳ nữ bưng tràn lên, nhìn cử chỉ nhanh nhẹn và dứt khoát, Tử Siêu thầm hiểu võ công họ không kém
Vương gia nâng chén mời, chờ mọi người uống xong, hỏi với giọng bí ẩn:
- Chư vị thấy mùi vị trà thế nào?
Kim Tiền hội chủ biến sắc:
- Té ra vương gia đã hạ kỳ độc vào trong chén trà!
Tam Vương gia thản nhiên đáp:
- Bổn vương gia mưu đồ đế nghiệp, tất không thể sơ xuất được. Chất kỳ độc kia có tên là Tam Nguyệt Du Tiên. Nhưng chư vị yên tâm, bổn nhân xin lấy danh dự mà hứa rằng nếu chư vị hết lòng phò tá, ngày ta đăng quang thiên tử, sẽ lập tức giải độc và phong tước, thưởng công!
Mã Khuyến Thường cười nhạt:
- Nếu bây giờ bọn lão phu ra tay khống chế vương gia để lấy thuốc giải thì cũng chẳng khó gì!
Bốn lão đường chủ bỗng bật cười ghê rợn, đưa tay vuốt mặt. Gương mặt của họ giống nhau như đúc và đếu có màu da vàng như sáp! Xuyên Tâm thần kiếm kinh hãi nói:
- Cửu Cung Tứ Lão!
Vương gia cười khẩy bảo:
- Chính là họ! Bản lãnh chư vị dù có cao siêu cũng khó mà thắng được tứ tượng trận của họ, đừng vọng động mà uổng mạng!
Tử Siêu thở dài, nâng chén uống tiếp. Vương gia nhìn chàng với vẻ thích thú:
- Võ trạng không sợ hay sao?
Chàng cười mát đáp:
- Vô độc bất trượng phu! Nếu hạ thần là vương gia thì cũng phải lo xa như vậy thôi! Chỉ mong người giữ lời hứa là được rồi! Còn chuyện có độc thì dù uống ít, hay nhiều cũng thế thôi!
- Hảo! không ngờ nhà họ Phó lại sản sinh được một hậu sinh kiệt liệt như ngươi! Bổn vương gia là chân mạng thiên tử lẽ nào lại nuốt lời!
Bọn Kim Tiền hội thấy sự đã lỡ, đành gượng cười. Mã Khuyến Thường lạnh lùng bảo:
- Bọn lão phu cũng thông cảm với vương gia. Nhưng nếu không giữ lời, bốn trăm sát thủ Kim Tiền hội sẽ không để vương gia được sống yên ổn đâu!
Tam Vương gia muốn họ yên lòng hợp tác nên chỉ tay lên trời lập thệ. Xong xuôi lão bàn đến công việc:
- Đông Xưởng trước đây chia làm năm đường là Đông, Tây, Nam, Bắc và Trung đường. Mấy tháng trước, Tây đường chủ đi Tứ Xuyên bắt bọn phản tặc ba phái Nga Mi, Côn Luân, Cái Bang không thấy trở lại! Có lẽ đã ngộ hại dọc đường. Nay bổn vương gia phong cho võ trạng Phó Cao Tiêu làm đường chủ Tây đường và thành lập thêm đường thứ sáu là Kim Tiền Đường. Kim Tiền hội chủ Phí Vô Uý và Xuyên Tâm thần kiếm Mã Khuyến Thường sẽ trở thành hộ pháp của Đông Xưởng. Còn đường chủ Kim Tiền đường tùy Phí hội chủ lựa chọn.
Phí Vô Úy thấy mình được phong chức hộ pháp trên cả Cửu Cung Tứ Lão nên cũng hài lòng. Lão nghiêm nghị bảo:
- Mục Quỳnh Hương là nữ nhi, lại đang luyện Ngọc Nữ chân khí đến giai đoạn khẩn yếu nên không thể cáng đáng được trọng trách. Lão phu đề cử khuyển tử Phí Vân Dương làm đường chủ!
Tam Vương gia tán thành, vỗ tay ba cái. Thị tỳ bưng ra một khay gỗ, trên có hai tấm kim bài và hai tờ ngân phiếu. Vương gia tươi cười:
- Đây là kim bài đường chủ và chút quà diện kiến của bổn vương gia. Ba ngàn lượng bạc để Kim Tiền hội nuôi quân. Ba ngàn lượng bạc để Tây đường chủ xài vặt!