watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:42:5030/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Võ Lâm U Minh Ký - Ưu Đàm Hoa - Trang 6
Chỉ mục bài viết
Võ Lâm U Minh Ký - Ưu Đàm Hoa
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Tất cả các trang
Trang 6 trong tổng số 21
Hồi 4-2

Dao Quang mỉm cười, gật đầu, dựng đứng tù nhân lên, giải tỏa á huyệt, rồi nghiêm nghị hỏi :
- Nếu tại hạ tha mạng thì Qua môn có chịu ly khai Thiên Cơ giáo hay không? Nay Bách Biến Ma Quân mưu phản, trước sau gì cũng gây cảnh binh đao khói lửa trên đất Tây Hạ. Chẳng lẽ tôn giáo không thương người đồng chủng ở quê hương mình?
Lão bạch y này tên gọi Ngõa Quyền, cao thủ số hai Qua môn, lão rầu rĩ đáp :
- Môn chủ sư huynh muốn làm vua đất Tây Hạ. tách khỏi Trung Hoa nên mới bị Vệ Chuyển Luân dụ dỗ. Dù lão phu có hiểu đại nghĩa mà thề thốt thì cũng vô ích! Người Hồi không quen nói dối, các hạ cứ giết ta đi !
Dao Quang lắc đầu:
- Tôn giá vì lệnh trên mà làm, xét ra tội không lớn . Xin tôn giá trở về cố thổ, thuyết phục quí Môn chủ. Hãy nói với ông ta rằng Vệ Chuyển Luân chưa phải là cao thủ có võ công vô địch thiên hạ và chắc chắn sẽ thất bại. Tại hạ chỉ cần khổ luyện thêm một, hai năm là có thể giết được Ma Quân. Trận đấu mà tôn giá đã chứng kiến hôm nay đã chứng minh cho điều ấy. Vả lại, các phái võ lâm Trung Nguyên đã đoàn kết một lòng, chẳng để cho Ma Quân múa gậy vườn hoang đâu!
Nói xong, chàng giải huyệt và phủi bụi trên y phục Ngõa Quyền. Họ Ngõa cảm động, vỗ vai chàng:
- Hảo thiếu niên! Khí độ của ngươi khiến lão phu phải bái phục và sinh lòng yêu mến. Lão phu sẽ cố cảnh tỉnh đại sư huynh. Nếu y không nghe, lão phu sẽ vào Trung Nguyên giúp ngươi một tay. Lão phu là Ngoã Quyền, còn tiểu huynh đệ tên gì vậy?
Biết lão hoàn toàn thành thực, Dao Quang vui vẻ đáp:
- Ngõa lão ca cứ đến Hiên Viên gia trang, bên hồ Bá Dương, sẽ gặp được Dao Quang này. Trong lúc họ trò chuyện thì bảy người còn lại của Qua môn đã đến đứng chung quanh, tuy thủ hạ của Ma Quân đã chạy hết. Họ chẳng hề sợ hãi dù vòng ngoài dầy đặc quần hùng và quân triều đình. Dao Quang quay ra, nói với Tả Kiếm:
- Hoắc hộ vệ mau tìm cho các hảo hán Qua môn mười con tuấn mã!
Ngõa Quyền xua tay:
- Không cần đâu, ngựa Tây Hạ rất thông linh, chỉ cần nghe gọi là chạy đến ngay!
Lão không vòng tay chào mà ôm chặt Dao Quang để từ biệt. Chín lão già kia cũng làm như vậy. Họ vừa đi xong thì Dao Quang lảo đảo ngã xuống. Chàng đã cố giữ tư thế hiên ngang, để tạo niềm tin cho những vị khách Qua môn ! Mọi người oà lên kinh hãi, còn Tà Kiếm cùng Quỷ Đao vội quì xuống, cởi y phục chủ nhân ra xem xét. Chỉ hơn nửa khắc sau, những vết thương trên người Dao Quang đã được rửa sạch bằng rượu và được băng bó bằng thuốc kim sang tốt nhất của phái Thanh Thành. Ngoài ra. chàng còn được uống ba viên Nga Mi Thần Đan. Dao Quang ngủ vùi, được Quỷ Đao cõng trên vai, theo quần hùng rời Thiên Tĩnh cốc. Trước đó, Tà Kiếm đã gọi lão đại thành đô là Tang Môn Kiếm Hà Phương đến. Gã đưa cho họ Hà tấm ngân phiếu ngàn lượng bạc và bảo :
- Số bạc này để thưởng cho ngươi và anh em côn quang trong thành !
Hà Phương định từ chối nhưng không dám, đành nhận lấy .Tà Kiếm cũng thưởng ngàn lượng bạc cho bọn hóa tử phân đà Cái bang. Thì ra quần hùng không cam tâm để Dao Quang chết, nên sau khi tìm được chỗ an trí những người đang mê man liền quay lại Thiên Tĩnh cốc. Nhưng nhân thủ của họ chỉ độ hai trăm nên rất ít hy vọng chiến thắng. Vì vậy, Tà Kiếm đã bảo Tang Môn Kiếm Hà Phương đưa mình đến doanh trại lãnh binh trong thành. Với số bạc hai ngàn lượng, lão quan già kia vui vẻ cho mượn quan phục, chiêng trống, cờ xí và gươm giáo. Sau đó, Hà lão đại và Độc Tí Cái huy động mấy trăm gã ăn xin và du đãng, cho giả làm quan binh triều đình để doạ khiếp Bách Biến Ma Quân. Quần hùng kéo nhau về nhà của Tang Môn Kiếm, nơi đang chứa những nạn nhân trong Thiên Tĩnh cốc. Toà trang viện này rất rộng nhưng chẳng thể đủ giường chiếu cho hơn năm trăm người. Do vậy, người bệnh nằm san sát trên sàn và cả hành lang. Đầu canh một, Dao Quang tỉnh dậy, lập tức viết dược phương giải độc. Và đến cuối canh hai thì ba trăm nạn nhân thoát khỏi tình trạng mê man. Riêng ba đại ác nhân thì bị Dao Quang điểm huyệt, phong tỏa chân khí rồi mới cho uống thuốc giải. Họ tỉnh dậy ngơ ngác dụi mắt vì ánh đèn nến sáng rực. Có giọng ai trầm ấm, hòa nhã:
- Mời ba vị thí chủ ngồi lên ghế, bọn lão nạp có chuyện muốn bàn.
Nhận ra công lực bị bế tắc, ba đại ma đầu hậm hực ngồi vào ghế trống. Sách Huyết Đao cười nhạt:
- Chính tà lưỡng lập. Hiện nay hai phái Nga Mi, Thanh Thành có gì để nói?
Đạo Hạnh chân nhân nghiêm trang nói :
- Tam vị giết người không gớm tay, có chết cũng đáng tội. Nhưng người cứu tam vị ra khỏi Thiên Tĩnh cốc lại là Hiên Viên công tử đây. Vì vậy, việc giết hay tha là do y. Ba hung thần ngỡ ngàng nhìn chàng trai áo xanh đang ngồi giữa hai vị chưởng môn. Đại Phú bảo chủ cũng ngồi trong bàn. Lão hết lòng khâm phục Dao Quang nên ngứa miệng nói ngay:
- Tam vị đừng thấy y trẻ tuổi mà xem thường. Y là học trò của Lư Sơn Tiên ông, trong trận vừa rồi đã đả thương cả Bách Biến Ma Quân đấy. Miêu Diện Nhân Ma và Sách Huyết Dao giật mình, e ngại. Nhưng ánh mắt của Quỷ Phu Nhân lại lộ vẻ thích thú, ngưỡng mộ. Dao Quang hắng giọng:
- Nay Bách Biến Ma Quân ôm mộng làm hoàng đế. Trước tiên tóm gọn võ lâm, dùng làm đạo quân tiên phong để tạo phản. Chư vị tuy thuộc tà môn nhưng cũng là bậc anh hùng cái thế. Tại hạ mong mỏi ba vị hồi đầu, góp sức cùng võ lâm tiêu diệt đại hoạ cho giang hồ và bách tính. Miêu Diện Nhân Ma trợn mắt đáp :
- Nếu ngươi thực lòng khuyến thiện thì hãy mau giải huyệt cho bọn lão phu, đừng ở thế thượng phong mà uy hiếp.
Sách Huyết Đao gật gù:
- Đúng vậy! Lão phu thà chết chứ không để ai đe doạ cả.
Quỷ Phu Nhân bỗng cất tiếng. Mặt bà xấu xí vì những vệt vằn đen như trong hát tuồng nhưng giọng nói lại cực kì thanh tao, trong trẻo :
- Hai người kia nói chí phải! Mong công tử giải huyệt cho bọn ta. cùng nhau đại phá Đường gia trang. Nếu không giết được Ma Quân thì sẽ tính đến chuyện liên thủ .
Hai lão ma kia tán thành:
- Quách hiền muội nói đúng ý bọn ta. Mối hận Thiên Tĩnh cốc này quả chẳng thể nuốt trôi.
Dao Quang nắm đằng chuôi nhưng không thể nhượng bộ quá dễ dàng, chàng nhăn trán như cân nhấc rồi mới đáp:
- Chư vị không hợp tác cũng chẳng sao, chỉ cần lập trọng thệ rằng suốt đời không làm tay sai cho Bách Biến Ma Quân.
Điều chàng đưa ra rất hợp lý vì đối phương có địa vị cao cả trong võ lâm, tất chẳng bao giờ chịu qui phục ai. Ba ma đầu giơ tay thề thốt và được Dao Quang giải khai huyệt đạo. Chàng còn nói:
- Thủ hạ của ba vị đã được giải mê, hiện đang ở trong trang.
Hai lão già mừng rỡ, đứng phắt lên :
- Nếu thế thì bọn lão phu đưa chúng đi ngay. Hẹn sáng mốt có mặt tại trước cổng Đường gia trang.
Họ đi rồi mà Quỷ Phu Nhân vẫn còn ngồi lại, bình thản nhấp trà . Bà vui vẻ nói :
- Tiện thiếp chỉ có một mình, xin được ở đây làm khách của công tử. Ánh mắt của bà trong sáng, nồng ấm, khiến Dao Quang nghe là lạ, và hình như chàng có hảo cảm với nữ nhân quái dị này. Dao Quang vòng tay đáp :
- Xin phu nhân cứ tùy tiện, nơi này rất đầy đủ tiện nghi.
Quỷ Phu Nhân đứng lên, nghiêng mình chào mọi người rồi đi theo ả tỳ nữ hầu trà. Thần Bút Lực Sĩ gãi đầu:
- Lạ thật! Sao phong thái của mụ la sát này lại khiến lão phu nghi ngờ cả cái ác danh đã nhiều năm nhỉ?
Đại Phú bảo Chủ cười nhạt:
- Quỷ Phu Nhân tuy mới nổi tiếng độ mười lăm năm nay nhưng ác tích không ít. Tổng cộng đã có gần trăm người ở Vân Nam, Quí Châu và Tứ Xuyên bị mụ giết . Do vậy, Quách Phi Bình mới được thiên hạ xếp vào nhóm Giang Hồ Lục ác!
Dao Quang bỗng nhớ đến sư nương Hắc Thiết Yến, liền buột miệng:
- Biết đâu nạn nhân của bà ta toàn là kẻ ác thì sao?
Thần Bút Lực Sĩ phủ nhận:
- Cuối năm ngoái, Quỷ Phu Nhân đã giết một lão chưởng quỷ hiền lành ở Tràng An, chẳng vì lý do gì. Hạ thủ xong, mụ ta biến mất như bóng ma, mặc cho quan quân đóng chặt cửa thành, lục soát mấy ngày trời !
Thuần Chân thượng nhân gật gù:
- Quách nữ thí chủ là đệ tử của Quỷ giáo ở đất vân Nam, giỏi nghề cải trang thì ai mà bắt được ! Đạo Hạnh chân nhân hứng thú khen :
- Té ra thượng nhân biết rõ lai lịch sư thừa của Quỷ Phu Nhân?
Thiền sư vui vẻ đáp:
- Lão nạp tình cờ đọc được quyển Vân Du Ký của sư thúc tổ bổn môn nên có chút kiến văn về Quỷ giáo. Tà phái này hiện diện ở vùng núi Bảo Sơn, tiếp giáp với Miến Điện. Họ sở trường bốn công phu là phép đánh roi, khinh công, thuật hoá trang và nghề độc dược.
Dao Quang hỏi ngay:
- Bẩm thiền sư! Vậy phải chăng gương mặt vằn vện kia là giả?
Thượng Nhân lắc đầu:
- Ngược lại, đó chính là chân diện mục vì tính đồ Quỷ giáo đều phải xăm lên mặt những vệt đen như vậy!
Dao Quang nghe vết thương trên người đau rát, xin phép vào phòng nghỉ trước. Tà Kiếm, Quỷ Đao theo sau và đứng trấn giữ cửa phòng. Lát sau, Dao Quang bỗng nghe tiếng Quỷ Phu Nhân:
- Phiền nhị vị cho phép tiện thiếp được gặp Hiên Viên công tử.
Tà Kiếm lạnh lùng bảo ngay:
- Công tử đang mệt vì thương tích, không thể tiếp khách được.
Dao Quang nói vọng ra:
- Cứ để phu nhân vào, ta vẫn còn thức.
Quỷ Đao Mạc Sương mỉm cười, thò tay đẩy cửa mời khách và đi theo sau, tay đặt lên cán đao để phòng bất trắc . Quỷ Phu Nhân thấy Dao Quang đang ngồi bên kỷ trà, thản nhiên an tọa chẳng cần mời mọc. Bà dịu giọng:
- Bọc hành lý của thiếp treo trên ngọn cây tùng cao nhất, ở bìa cánh rừng trước cổng Thiên Tĩnh cốc. Mong công tử phái người đến đó lấy giùm. Thiếp là nữ nhân nên chẳng thể mặc mãi bộ y phục dơ dáy này !
Vẻ thẹn thùng hiện rõ trong ánh mắt bối rối, long lanh. Dao Quang thầm khen bà ta có đôi mắt rất đẹp. Chàng từ tốn đáp :
- Phu nhân cứ an tâm về phòng. Tại hạ sẽ cử Mạc hộ vệ đi lấy.
Mạc Sương lập tức quay bước, thi hành mệnh lệnh. Quỷ Phu Nhân vái tạ rồi đi ra. Cũng như Tà Kiếm, Quỷ Đao đã được Dao Quang dạy cho thân pháp Khinh Yến Ngự Phong nên chỉ hai khắc sau, gã đã bước vào phòng, xoa tay nói :
- Thuộc hạ đã trao túi hành lý cho mụ la sát kia.
Tà Kiếm đang ngồi uống trà với Dao Quang, liền mỉm cười :
- Ngươi đã lục soát chưa?
Mạc Sương ngồi xuống, uống cạn chén trà nguội, đắc ý đáp:
- Tất nhiên là tiểu đệ không bỏ qua thủ tục ấy. Nhưng ngoài quần áo, chỉ có những lọ sành đựng thuốc và không phải là thuốc độc. Về tiền bạc thì không hơn trăm lượng. Ngoài kia vọng vào tiếng mỏ báo canh ba. hai gã hung thần mời Dao Quang lên giường ngủ. Chàng lắc đầu giữ họ lại:
- Ta bị ám ảnh bởi trận đấu với Bách Biến Ma Quân nên không yên tâm mà ngủ. Hai ngươi cứ ngồi đây trò chuyện cùng ta thêm một lát.
Tà Kiếm cười mát:
- Lần sau, thuộc hạ cùng Quỷ Đao sẽ liên thủ cùng công tử, lo gì không tiêu diệt được lão ta.
Dao Quang gật đầu:
- Đúng vậy ! Một mình ta chẳng thể nào địch lại Ma Quân.
Chợt có tiếng nữ nhân vang lên :
- Công tử chẳng còn cơ hội nữa đâu. Vệ Chuyển Luân đã rời khỏi thành đô. Và chỉ hai tháng sau, dù công tử có liên thủ cùng mười người nữa cũng vô ích. Quỷ Phu Nhân vừa nói vừa bước vào phòng, bà ta đã thay áo mới màu nguyệt bạch, vạt viền hoa văn bằng chỉ xanh. Tuy búi tóc trên đầu theo kiểu trung niên nhưng dáng dấp mảnh khảnh thon thả kia sao trẻ trung đến lạ lùng.
Quỷ Đao hậm hực:
- Khinh công của phu nhân đã khôi phục, sao còn bắt tại hạ đi lấy giùm bọc hành lý?
Quách nương hoà nhã:
- Không phải tiện thiếp muốn làm phiền công tử và túc hạ. Công lực thiếp khôi phục được là nhờ những viên linh đan trong bọc!
Dao Quang chìa tay:
- Mời phu nhân an tọa và chỉ giáo nguyên nhân những điều mà phu nhân vừa nói.
Quách nương vén áo ngồi vào ghế, đưa tay nhận chung trà do Dao Quang rót cho. Bàn tay bà trắng muốt, năm ngón thon dài, da dẻ mịn màng. Dao Quang chột dạ nhớ đến thân thể ngọc ngà của đối phương. Chàng nhìn kĩ vào gương mặt vằn vện sọc đen, nhận ra những nét nhăn mờ trên trán và khoé mắt. Quỷ Phu Nhân đã xuất đạo mười lăm năm nay, ắt hẳn tuổi phải trên dưới bốn mươi. Ngũ quan của Quách Phi Bình đoan chính và thanh tú . Nếu không có những vết xâm kia thì chắc bà rất kiều diễm. Dao Quang bị đôi mắt huyền sâu thẳm thu hút lúc nào không rõ, cứ thẩn thờ nhìn mãi. Quỷ Phu Nhân mỉm cười trách móc:
- Tiện thiếp xấu xí thế này, đâu đáng để công tử chiêm ngưỡng như vậy?
Dao Quang giật mình thở dài:
- Phu nhân vốn là người có nhan sắc thiên kiều bá mị, vì cớ gì lại gia nhập Quỷ giáo để suốt đời phải mang bộ mặt đáng sợ này?
Quách nương cúi đầu, lộ vẻ thẹn thùng:
- Cảm tạ công tử đã tán thưởng! Tiện thiếp có ẩn tình chẳng thể nói ra được !
Dao Quang cười mát:
- Thôi được! Chúng ta sẽ quay lại chủ đề lúc nãy.
Quách nương nghiêm giọng:
- Năm ngoái, Bách Biến Ma Quân đã đến Bảo Sơn, dâng ngàn lượng vàng mời Quỷ giáo về làm vây cánh, lại hứa chia tỉnh Vân Nam cho giáo chủ bổn giáo Lâm Tiểu Vương. Khi bị từ chối, lão bèn dùng số vàng ấy đổi một chậu Độc Hương Lê. Rằm tháng tám này cây sẽ kết trái, Ma Quân ăn xong sẽ luyện thành lớp chót của pho Phúc Khí Độc Công. Lúc ấy, hơi độc trong bụng lão phóng ra có thể đánh vỡ sọ một con trâu và làm mê man một con voi.
Dao Quang cười thảm:
- Độc quả xuất xứ từ quí giáo, vậy phải chăng phu nhân có cách đối phó?
Quách nương bối rối lắc đầu:
- Rất tiếc là thiếp không đủ tài. May ra giáo chủ bổn giáo là có cách.
Tà Kiếm quật cường hỏi lại:
- Dám hỏi phu nhân rằng chất độc khí kia có thấm qua da không?
Quách Phi Bình lắc đầu:
- Không. Chỉ ai hít phải mới lâm nguy.
Tà Kiếm cười nhạt:
- Thế thì chúng ta bế khí. Thay nhau tấn công.
Quỷ Phu Nhân che miệng cười:
- Lão ta đâu ngu dại gì để chúng ta vây đánh. Còn như đơn đấu thì chẳng ai địch lại.
Dao Quang tư lự:
- Đến nước này thì tại hạ phải cố thuyết phục Miên Diện Nhân Ma và Sách Huyết Đao hợp tác. Phải có thật nhiều cao thủ mới hòng khống chế được Ma Quân.
Quách nương lắc đầu:
- Muộn rồi! Lúc bị giam trong Thiên Tĩnh cốc, Ma Quân đã cho họ nuốt một loại kỳ độc mãn tính để sau này thu phục. Lão nhận ra thiếp là người của Quỷ giáo nên không đụng đến, lúc ấy thiếp còn tỉnh táo nên thấy hết.
Dao Quang nghe mặt nóng bừng, tưởng Quách nương biết cả việc mình cởi áo bà mà thi triển phép Kim Châm Tỏa Mệnh. Nhưng Quỷ Phu Nhân nhìn chàng và nói thêm:
- Sau đó thiếp mê đi nên chẳng biết rằng lão ta còn hạ độc ai nửa chăng?
Cả ba người ngấm ngầm thở phào, lén nhìn nhau. Quách nương thản nhiên cáo từ:
- Tam vị cứ bàn bạc. Tiện thiếp xin lui trước.
Dao Quang vội đứng lên tiễn khách, chàng nhìn theo ngơ ngẩn, lòng phập phồng nghi ngại. Mạc Sương nói đùa:
- Coi chừng bà ta bắt lỗi công tử xâm phạm cơ thể, đòi cưới thì nguy to.
Tà Kiếm bồi thêm:
- Thuộc hạ dám đánh cuộc rằng thân hình bà ta còn rất đẹp. Công tử nói thật đi !
Dao Quang bâng khuâng gật đầu:
- Đúng thế!
Hai gã hung thần cười khà khà, xách ghế ra ngoài cửa phòng canh gác. Dao Quang cởi áo, lên giường cố dỗ dành giấc ngủ. Không hiểu sao chàng cứ bị ám ảnh bởi làn da và đôi ngọc nhủ tuyệt diệu của Quỷ Phu Nhân . Sáng hôm sau, đệ tử Cái bang đến báo tin rằng lực lượng của nhị ác và tam ác đã rời khỏi thành đô. Lúc ấy, Dao Quang mới hoàn toàn tin vào lời nói của Quỷ Phu Nhân. Trong bữa điểm tâm, chàng trình bày cho mọi người nghe về Độc Hương quả và mối nguy hại mai hậu. Ai nấy đều thấy lòng nặng trĩu, biết rằng phong ba sắp khởi. Về việc hỏi tội Đường gia trang, Đạo Hạnh chân nhân đề nghị:
- Theo thiển ý của bần đạo thì chúng ta cứ chờ lực lượng của các phái Thiếu Lâm, Vọ Đang, Cái bang và Hoa Sơn đến rồi hẵng tấn công. Họ chẳng thể dọn nhà đi đâu mà sợ. Vả lại, thương thế của Hiên Viên thí chủ vẫn chưa lành hẳn. Cử tọa tán thành vì biết lực lượng hiện nay không đủ sức .
Quỷ Phu Nhân lên tiếng:
- Tiện thiếp sẽ tranh thủ thời gian để bào chế một ít giải dược vì ám khí của Đường môn rất lợi hại !
Ma Thương bảo chủ Hồng Nhật Thăng lỗ mãng chẳng kém thông gia là Đại Phú bảo chủ, lại có phần ngốc nghếch hơn. Lão cười chế diễu:
- Nếu Quỷ Phu Nhân có tài dụng độc như thế, sao lại bị té xỉu bởi làn khói mê trong Thiên Tĩnh cốc?
Câu hỏi của lão đã khơi dậy mối nghi ngờ trong lòng mọi người. Nhưng Quách nương đã giải thích:
- Chất độc trong võ lâm được chia thành ba loại, tùy theo xuất xứ từ vật liệu nào. Loại thứ nhất gọi là sinh độc, chế tạo từ các loài rắn, rít, nhện, bò cạp . . . Loại thứ hai là thảo mộc độc bào chế bằng cây cỏ . . . Loại thứ ba là khoáng độc, lấy từ lòng đất như thủy ngân, chu sa. thần sa. . . Loại độc mà Bách Biến Ma Quân sử dụng trong Thiên Tĩnh cốc là bột gỗ loài cây Mê Cúc. Tiện thiếp chỉ chuyên về sinh độc nên không khắc chế nổi! Nhưng Đường môn cũng dùng nọc rắn tẩm vào ám khí nên thiếp mới dám có chút tự tin.
Nàng trình bày rất minh bạch và hữu lý khiến Ma Thương bảo chủ cứng họng. Lão cố gỡ nhẹ bằng cách lẩm bẩm:
- Nhưng ai mà dám uống thuốc của Quỷ Phu Nhân đưa cho?
Câu nói này đã khiến Quỷ Phu Nhân đau lòng, ánh mắt chứa đầy vẻ tủi hổ. Dao Quang nhận ra. trầm giọng xen vào :
- Tại hạ xin bảo chứng cho lòng thành của Quách phu nhân. Nhưng nếu Hồng bảo chủ không tin tưởng thì cũng chẳng cần phải uống giải dược.
Hồng Nhật Thăng tuy phổi bò nhưng lại là người ân oán phân minh. Lão vô cùng biết ơn Dao Quang đã cứu mạng cho cha con lão và mấy chục đệ tử. Nay thấy chàng có ý giận, lão bối rối biện bạch:
- Công tử đã nói thế thì dù Quỷ Phu Nhân bắt nuốt rắn độc, lão phu cũng tuân mệnh.
Nói xong, lão cười hề hề, dáng điệu ăn năn, trông rất đáng thương và khôi hài. Thuần Chân thượng nhân tủm tỉm cười :
- Thiện tai! Thiện tai! Nay Quách thí chủ quyết chí hồi đầu khiến bọn lão nạp vô cùng phấn khởi. Xin thí chủ bắt tay vào việc bào chế giải dược cho.
Quỷ Phu Nhân tươi tỉnh, đứng lên ngay. Tà Kiếm sai Tang Môn Kiếm theo để Quách nương sai sử. Gã là thổ công đất này, thủ hạ lại đông đảo nên chỉ một canh giờ sau đã mua về đủ số dược liệu. Quách nương bỏ hết vào nồi đồng nấu sôi sùng sục, tự mình coi sóc cho đến tận nửa đêm. Giữa canh ba, Dao Quang vẫn chưa ngủ, bước ra vườn ngắm trăng. Chàng đã bảo Tà Kiếm, Quỷ Đao về ngủ, không cần canh gác phòng chàng nữa. Vòng ngoài đã có đệ tử hai phái và ba bảo chia nhau cảnh giới, chẳng có gì đáng ngại cả! Nhìn về phía nhà bếp cuối vườn, thấy Quỷ Phu Nhân vẫn lui cui củi lửa. Dao Quang bất nhẫn bước về phía ấy. Quách nương quay lại nhìn, cười tươi như hoa nở, khoe hàm răng trắng đều:
- Công tử vẫn chưa ngủ sao?
Dao Quang cau mày hỏi lại:
- Sao phu nhân không nhờ người khác canh chừng giùm.
Quách nương xua tay:
- Không được! Mẻ thuốc này rất quan trọng, thiếp chẳng yên tâm giao cho ai cả!
Nhưng sau đó, bà nhìn chàng với vẻ quan hoài :
- Thương thế của công tử thế nào rồi?
Dao Quang ngồi xuống đẩy củi vào lò rồi đáp:
- Chỉ hơi đau vai. Chắc vài ngày nữa sẽ khỏi thôi !
Quỷ Phu Nhân cũng ngồi xuống trước lò cạnh Dao Quang, ánh lửa hồng chập chờn khiến gương mặt bà càng bội phần quái dị. Quách nương nhìn vào mắt chàng, cất giọng ôn nhu:
- Công tử có tin thiếp không?
Dao Quang gật đầu, bà sung sướng hỏi tiếp:
- Vì sao vậy?
Dao Quang bâng khuâng đáp :
- Tại hạ cũng không giải thích được, ở phu nhân có điều gì đó khiến tại hạ cảm thấy an tâm! Quách Phi Bình nhoẻn miệng cười, đôi mắt đẹp sáng lên. Bà vươn tay tháo búi tóc trên đầu, lấy ra một viên sáp tròn nhỏ bằng trái nhãn. Bên trong viên sáp là một túi mật đã khô, trông giống viên ngọc màu đen. Quách nương dùng hai ngón tay búp măng đưa túi mật ấy chạm môi Dao Quang và nói :
- Thiếp xin tặng công tử món quà này, gọi là đền ơn tri ngộ !
Dao Quang chẳng chút ngần ngại, hé miệng nhận lấy, nuốt ngay vào bụng.
Quỷ Phu Nhân bỗng cười khanh khách:
- Công tử mắc mưu rồi. Đây là một chất kịch độc, giết người trong chớp mắt! Tiếng cười trong như ngọc, chẳng hề có chút sát khí nào.
Dao Quang cười hỏi:
- Đây là mật của loài rắn nào vậy?
Quách nương dịu dàng đáp:
- Trong vùng rừng rậm núi Bảo Sơn, có một loài rắn không vảy, thân đen như mực, dài độ sải tay. Nó không độc nhưng lại có đặc tính là dù bị chặt đựt đôi vẫn sống được, và chỉ một thời gian sau là cơ thể lại dài ra như cũ. Nay công tử nuốt mật nó thì bất cứ vết thương nào cũng sẽ lành lặn rất nhanh. Chỉ trừ khi bị đâm thủng tim hay chặt đứt đầu, kỳ dư khó mà chết được!
Dao Quang sững sờ:
- Vật trân quí như vậy, sao phu nhân lại ban cho tại hạ?
Quách Phi Bình ngượng ngùng đáp:
- Vì công tử xứng đáng được nhận kỳ trân này !
Dao Quang cảm động, lặng im một lúc rồi nói đùa:
- Nếu tại hạ bị chặt đứt chân tay thì liệu có mọc lại được không?
Quách nương che miệng cười khúc khích:
- Cần gì phải chờ da thịt tái sinh? Chỉ cần ráp phần bị cắt rồi khâu lại cẩn thận là xong!
Dao Quang tròn mắt kinh ngạc, lòng bán tính bán nghi. Quách nương cười bí ẩn:
- Chắc công tử chưa tin hẳn? Nhưng cứ xin về phòng tĩnh tọa, duy hoá dược lực vào huyết mạch! Dao Quang tuân mệnh cáo từ và đến nơi đã thấy Tà Kiếm, Quỷ Đao chờ sẵn. Chàng biết hai gã thủ hạ trung thành đã nấp sau bếp theo dõi câu chuyện. Hoắc Thái thở dài:
- Sao công tử lại đặt niềm tin vào người đàn bà nổi tiếng hung ác ấy? Lòng dạ nữ nhân sâu như biển, ai biết mụ ta toan tính điều gì?
Dao Quang vỗ vai gã trấn an :
- Đừng lo! Ta có một trực giác rất sáng suốt, bất cứ kẻ nào gần ta mà nuôi sát khí trong lòng đều bị phát hiện. Ta hành công xong thì sẽ rõ hư thực. Chàng bước vào phòng, cởi áo, lên giường ngồi tĩnh tọa. Được một vòng chu thiên, chàng nghe hơi ấm từ bụng theo luồng chân khí tỏa đi khắp nơi. Đến cuối canh tư, mật rắn tan hết. Dao Quang nghe cơ thể ấm áp, sung mãn. Dường như công lực của chàng đã tăng thêm một bậc ! Dao Quang vô cùng cảm kích trước món quà quí giá của Quỷ Phu Nhân. Chàng khoan khoái bước ra bảo thủ hạ:
- Tác dụng phi thường! Ta đã có thêm khoảng mười năm công lực!
Hai gã giật mình, vòng tay chúc mừng. Quỷ Đao cười khà khà:
- Nếu Quỷ Phu Nhân còn trẻ thì thuộc hạ cho rằng bà ta thầm yêu công tử nên mới tặng bảo vật vô giá này!
Dao Quang đỏ mặt gắt:
- Ngươi nói nhăng gì thế?
Chàng quay lại giường, ngủ một giấc đến tận cuối giờ thìn . Nghe vết thương ngứa ngáy, chàng ngồi dậy, tháo băng. Kỳ diệu thay, tất cả đều đã kéo da non, dù chiều hôm qua vẫn còn rỉ máu ! Trưa hôm ấy, lực lượng bốn phái Thiếu Lâm, Vọ Đang, Hoa Sơn, Cái bang đến nơi, các chưởng môn hết lời cảm tạ Dao Quang, cùng chàng làm việc giáng ma. Cơm nước xong, họ kéo nhau đến Đường gia trang, nhưng nơi này không còn một bóng người. Đường môn đã bỏ cả cơ nghiệp tổ tiên dọn đến phương nào không rõ. Quần hùng quay lại trang viện của Tang Môn Kiếm để nghỉ ngơi, định sáng hôm sau sẽ chia tay. Trong bữa cơm tối, bang chủ Cái bang Thần Thông Cái nghiêm giọng nói với Quỷ Phu Nhân :
- Lão phu biết rõ tôn chỉ của Quỷ giáo nên lấy làm lạ trước hành động giết người của tôn giá? Quách nương nở nụ cười thê lương:
- Hai mươi năm trước, những người ấy đã tàn sát cả nhà của tiện thiếp, già trẻ đủ bảy chục người!
Thần Thông Cái trợn mắt:
- Té ra phu nhân là hậu duệ của Quí Châu Thần Đao Quách Văn Sính. Vụ thảm án ấy đã làm chấn động võ lâm nhưng không ai biết căn nguyên. Vậy phải chăng hung thủ là Hồng Hoa hội đất Lô Châu đã bị tôn giá xoá sổ?
Quách nương gật đầu:
- Thưa phải! Mười lăm năm trước, tiện thiếp học xong võ nghệ, đại phá tổng đà Hồng Hoa hội. Bọn họ sợ hãi phân tán khắp nơi. Mãi đến cuối năm ngoái, tiện thiếp mới tìm được kẻ chủ hung là lão hội chủ Tăng Sơn ở Trường An.
Thần Bút gật gù:
- Thì ra lão chưởng quỷ Tam Nguyên tửu lâu lại là hội chủ Hồng Hoa hội cải trang!
Dao Quang nghe xong câu chuyện, biết rõ Quỷ Phu Nhân không phải là kẻ ác. Chàng áy náy, không biết làm sao giải trừ phép Kim Châm Tỏa Mệnh cho bà ta. Mở miệng thú thực đã khó, làm càng khó hơn vì lần này chàng phải châm cả những huyệt ở vùng hạ thể và hai đùi. Nhưng không thể để người tốt chết oan, Dao Quang đau đầu suy nghĩ, cố tìm ra giải pháp lưỡng toàn . Hai gã Quỷ Đao, Tà Kiếm hiểu rõ tâm trạng của chủ nhân nên sau bữa cơm đã tìm đến phòng Dao Quang. Mạc Sương cười nhăn nhó:
- Công tử đã tự xe dây trói mình rồi đấy! Nếu không muốn lương tâm cắn rứt vì cái chết của Quỷ Phu Nhân thì chỉ còn cách là cưới bà ta thôi.
Tà Kiếm bồi thêm một đòn chí tử:
- Lão trang chủ sẽ té ngửa khi biết mình có một nàng dâu tuổi tứ tuần !
Dao Quang thẹn đỏ mặt, gắt gỏng:
- Hai người không chịu tìm cách giúp ta. lại còn nhẫn tâm diễu cợt nữa sao?
Quỷ Đao cười khà khà:
- Tất nhiên là bọn thuộc hạ đã có cách. Đêm nay, Tà Kiếm sẽ dùng Mê Hồn Hương hạ thủ Quỷ Phu Nhân, trong lúc bà ta mê man, công tử tha hồ thi thố tài diệu thủ . Phương pháp này quả là bá đạo nhưng lại là con đường duy nhất. Dao Quang ngượng ngùng tán thành:
- Thôi được ! Chúng ta cứ thế mà làm.
Hai gã quỷ sứ vui vẻ rời phòng. Lát sau thì Quỷ Phu Nhân đến, cùng Dao Quang trò chuyện. Bà vui vẻ nói :
- Sáng mai, thiếp sẽ trở về Bảo Sơn, cố tìm hiểu cách đối phó với Độc Hương Lê. Nếu thành công, sáu tháng nữa thiếp sẽ đến Nam Xương tìm công tử. Sau nửa năm mà thiếp không xuất hiện tức là đã bị giáo chủ giam cầm suốt cả đời !
Dao Quang choáng váng:
- Tại sao vậy?
Quách nương cười bảo:
- Tiện thiếp được phép xuất đạo báo gia thù với một điều kiện. Nay đã hết thời hạn mà không đáp ứng được yêu cầu của giáo chủ, tất sẽ bị chiếu giáo quy trừng phạt.
Dao Quang khẳng khái hỏi :
- Điều kiện ấy là gì? Liệu tại hạ có giúp được chăng?
Quách nương lắc đầu:
- Thiếp không thể nói ra được. Bà buồn bã đứng lên cáo từ.
Dao Quang thừ người suy nghĩ, định bụng sáng mai sẽ hỏi cho rõ. Cuối canh ba. Quỷ Đao đến báo:
- Mời công tử sang ngay. Quỷ phu nhân đã mê man.
Dao Quang vội lấy hộp kim bạc, đi theo gã đến phòng Quách nương cách đấy không xa. Bà đã được dành riêng một tòa tiểu xá ở mé phải vườn hoa, chung quanh không có nhà nào khác. Cơ ngơi này nằm biệt lập và khá nhỏ, trước đây là thư phòng của chủ cũ. Tang Môn Kiếm là kẻ võ biền thô lỗ nên đã biến nó thành chốn hưởng lạc với những nàng kỹ nữ đẹp nhất thành đô. Gã bảo kê những kỹ viện nên có đặc quyền thưởng thức những đóa danh hoa. Vì vậy, tòa tiểu xá này được trang trí xa hoa, đầy đủ tiện nghi. Dao Quang đẩy cửa bước vào, hai thủ hạ của chàng buông rèm, khép kín cửa sổ rồi ra ngoài cảnh giới. Dao Quang thở dài thườn thượt, đốt cả năm ngọn nến trên giá, bưng đến đặt trên bàn nhỏ cạnh giường. Quỷ phu nhân trúng mê dược, ngủ say như chết, ngực phập phồng dưới lớp áo ngủ mỏng manh. Dao Quang buột miệng nói như khấn vái :
- Mong phu nhân tha lỗi cho tại hạ!
Chàng cắn răng cởi sạch y phục của Quách Phi Bình, vì khi giải trừ phép tỏa mệnh, chàng phải châm đến bảy mươi hai huyệt trước sau. Thân hình thon thả mịn màng, cân đối của Quỷ phu nhân khiến Dao Quang xốn xang. Cảm giác này không có khi chàng chữa bệnh cho Ngọc Thiền, vì nàng là em ruột của chàng. Dao Quang hít một hơi dài, cố trấn tĩnh phóng kim vào những huyệt đạo cần thiết. Chàng vô cùng hối hận vì biết rằng mình đã hủy diệt danh tiết của người đàn bà bạc mệnh này. Gần khắc sau, Dao Quang đã giải trừ xong thủ pháp Kim Châm Tỏa Mệnh, mồ hôi toát ra như tắm vì khẩn trương . Mặc xong y phục cho Quách nương, Dao Quang rầm rì lẩm bẩm:
- Tuy nàng không biết nhưng suốt đời lòng ta ân hận. Giá như người đàn bà dịu dàng, ôn nhu này không lớn hơn ta đến mười mấy tuổi thì hay biết mấy!
Ba thầy trò xóa hết dấu vết, trở về phòng Dao Quang. Thấy sắc diện chàng nặng trĩu ưu tư, Tà Kiếm cười bảo:
- Quách nương là khách võ lâm, lại từng có chồng, hà tất công tử phải băn khoăn như vậy?
Dao Quang lắc đầu:
- Không phải đâu. Bà ta vẫn còn là xử nữ.
Quỷ Đao cười hì hì:
- Hay là công tử lấy quách bà ta cho lương tâm đỡ cắn rứt?
Dao Quang chua chát đáp:
- Ta tuy là người học đạo lão Trang, không câu nệ tiểu tiết, nhưng vẫn chưa thoát được những trói buộc của cuộc đời. Thú thực rằng lòng ta rất mến nhân cách của Quách nương nhưng không thể lấy một người gần bằng tuổi mẹ mình được.
Sáng ra. sau bữa điểm tâm, Quỷ phu nhân xách bọc hành lý đến từ giã Dao Quang. Chàng nghiêm giọng hỏi:
- Tại hạ tha thiết muốn biết cái điều kiện mà giáo chủ Quỷ Giáo đã yêu cầu phu nhân thực hiện? Quách Phi Bình mỉm cười:
- - Công tử muốn giúp thiếp thì hãy đến Bảo Sơn đúng ngày rằm tháng mười này.
Dao Quang khẳng khái hứa:
- Được! Tại hạ sẽ có mặt đúng hẹn !
Chàng trao cho Quách nương tấm ngân phiếu ngàn lượng:
- Đường xa ngàn dặm. Mong phu nhân nhận lấy chút bạc mọn này.
Quách nương nhận lấy tủm tỉm cười :
- Té ra công tử là bậc đại phú! Nhưng liệu công tử có dám bỏ ra ngàn lượng vàng để chuộc mạng thiếp hay không?
Dao Quang gật đầu ngay:
- Nếu quả là số vàng kia hữu dụng thì tại hạ sẽ đem đến Vân Nam.

HOMECHAT
1 | 1 | 115
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com