Trần hang dầy đến hơn hai trượng, kết cấu bằng đá vôi rất cứng rắn, nên công việc đào bới cực kỳ gian khổ Do vậy, đến chiều mà bọn Thần Bút Lực Sĩ mới đào được một đoạn gần trượng. Lều vải căng lên, họ sẽ nghỉ ngơi tại chỗ, chờ đến sáng mai tiếp tục công việc. Đêm ấy chẳng ai ngủ được vì mặt đất đang run rẩy dưới lưng. Hai mỹ nhân ôm nhau thổn thức, lo lắng cho phu quân. Nếu hang thạch nhũ sụp xuống, đè nát xác Dao Quang, thì họ sẽ mãi mãi là góa phụ. Mờ sáng, mọi người trỗi dậy với gương mặt hốc hác. ăn điểm âm xong, Sưu Mệnh Thần lên tiếng: - Theo thiển ý của lão phu thì trần hang có thể sập xuống bất kỳ lúc nào. Vì vậy, lão phu đề nghị chúng ta rời khỏi khu vục nguy hiểm, chỉ để lại một tổ đào bới. Và những người này cũng phải được buộc vào dây chão để đảm bảo sinh mệnh khi có sự cố. Ý kiến này được tán thành trong nỗi ưu tư nặng nề. Thần Bút Lực Sĩ nghiêm giọng: - Lão phu đã quá già! Có chết cũng chẳng sao ! Hôm nay lão phu quyết một mình đào cho xong đoạn còn lại ! Túy Đạo Nhân gật gù: - Bần đạo cũng chán sống rồi ! Mong Hạ lão thí chủ cho bần đạo góp sức! Từ Giang Hán mỉm cười: - Lão phu đã nghĩ ra một cách treo dây rất an toàn, dù ai đào cũng vậy thôi ! Lều vải được dọn dẹp, và mọi người rời xa khu vục nóc thạch động, chỉ lần lượt từng người thay phiên mà xuống chiếc giếng có đường kính độ sải tay. Đất vụn được ùa xuống lỗ, rơi vào thạch động bên dưới, còn những tảng đá lớn hơn miệng tô thì phải dùng thúng mây kéo lên. Như vậy tổng cộng có ba người làm việc, họ được buộc vào những sợi dây thừng, và những sợi dây thừng này lại nối với đường dây chão lớn căng qua suốt bề ngang nóc hang. Nếu đất sụp họ sẽ treo lơ lửng chứ không rơi xuống. Tồ ba người đầu tiên là Thần Bút Lực Sĩ, Tà Kiếm, Quỷ Đao. Hạ lão xoay trần để lộ thân hình lực lưỡng cuồn cuộn bắp thịt, hiếm có ở tuổi gần tám chục. Lão cột dây bảo hiểm vào bụng rồi nhảy xuống giếng, đào nhanh như máy. Trên này, những người còn lại sốt ruột bất an vì những chấn động của lòng đất. Có lẽ vùng núi lửa Đằng Xung ở Vân Nam đang trở mình nên địa chấn mới đe dọa nơi này. Thần Bút đã dồn toàn lực vào những nhát Thiết Bút nên tiến độ khá nhanh. Dụng cụ đào đất bằng thép, dài bằng sải tay, một đầu nhọn, đầu kia thì dẹp như lưỡi mai này cũng được gọi là bút sắt như vũ khí của lão Hạ vậy. Xuống càng sâu thì dưỡng khí càng ít nên người đào đất mau thấm mệt. Hạ Nguyên thần lực kinh nhân mà cũng chỉ chịu được một canh giờ, lên tiếng đòi thay phiên. Túy Đạo Nhân Tôn Đức Đại mau mắn đáp ứng, tợp một hớp rượu lớn rồi nhảy xuống giếng. Dưới sự đe dọa của trận động đất, lão đạo sĩ già dồn sức làm việc, tranh thủ từng khoảng khắc. Hai khắc sau, mặt đất bất ngờ rung chuyển dữ dội khiến mọi người tái mặt. Sưu Mệnh Thần quát vang: - Tôn trưởng lão lên mau! Túy Đạo Nhân vội buông dụng cụ, níu dây búng mạnh đôi chân bay vút lên trên. Tà Kiếm, Quỷ Đao cũng đã bám chặt lấy sợi dây chão ngay. Họ hành động vì bản năng sinh tồn và thoát chết khi khoảng sườn núi dưới chân sụt xuống. Hàng vạn cân đất đá rơi tạo nên tiếng động kinh hồn và cát bụi bay mịt mù.
Ngọc Đường đau đớn thét lên: - Tướng công! Nàng phục xuống mặt cỏ khóc như điên loạn, chỉ chực lao lên nhảy xuống hố sâu mù mịt kia mà chết theo chồng. Ngọc Thiền nhoài người đè chặt người chị chung thuyền, tuy nàng không khóc lớn nhưng ánh mắt ngập tràn nỗi thống khổ vô bờ. Tính tình khác nhau nên cách biểu lộ cũng không giống. Ngọc Thiền vui vẻ lanh lợi, hay cười nhưng lại là nữ nhân có cuộc sống nội tâm sâu thẳm. Nàng yêu Dao Quang bằng mối tình nhẫn nại và niên viễn, không thể chết vì con thơ, nhưng nàng thì sẽ không thèm làm góa phụ, mà sẽ sớm sánh đôi Dao Quang xuống hoàng tuyền. Cát bụi lắng xuống, mọi người bỗng mừng như sống lại vì tiếng hét của Túy Đạo Nhân: - Thạch thất vẫn còn đứng vững! Cả bọn ùa đến, phát hiện khe thông sáng thứ tám vân nguyên vẹn. Dây chão được thả ngay xuống lòng hang lớn đang lổn ngổn đất đá. Họ hợp sức đào bới khu vục có cửa vào thạch thất và ba khắc sau đã đưa được xác Dao Quang lên mặt đất. Thần Bút Lực Sĩ hể hả nói : - Để lão phu trở xuống mang cả tảng ôn thạch quý báu kia về nằm cho mát lưng! Nhưng mặt đất lại rung lên đe dọa và ý kiến này bị bác ngay. Họ vừa rời khỏi vài bước thì trần thạch thất đã sụp đổ Phó Kỳ Khâm quát lớn: - Mau xuống núi ! Tà Kiếm vội bồng thi thể cứng đơ, lạnh toát và phủ đầy bụi đất của Dao Quang lao đi trước. Hai nữ nhân tất tả bám theo, miệng nở hoa mà mắt long lanh những giọt lệ hân hoan. Đoàn người kéo về Thiên Sư Đạo Quán trong thành Lạc Sơn. Ngay tối hôm ấy, đạo đàn đã thiết lập xong và Phó Kỳ Khâm đứng chủ tế. Đến cuối canh hai mà Dao Quang vẫn chưa hồi sinh, khiến mọi người vô cùng sợ hãi. Cơ thể chàng lạnh giá và trắng bệch. Nam Lĩnh Y ấn gãi chiếc đầu hói nghiêm trang nói : - Phó lão ca! Năm xưa lão phu đọc qua một quyển cổ thư trong ấy có đoạn nói về thuật hồi dương. Chúng ta phải tìm một nàng trinh nữ, người này sẽ cắt tay nhỏ bảy giọt máu vào miệng Dao Quang rồi dùng thân thể ấp ủ, truyền dương khí. Nhưng ở chốn này thì tìm đâu ra một cô gái có đủ can đảm để ôm ấp một tử thi? Phó Giáo Chủ cau mày: - Lão đệ có chắc là thành công hay không? Cầm lão lắc đầu: - Không chắc vì chưa thực hiện bao giờ! Nhưng tác giả quyển cổ thư này chính là Cát Huyền chân nhân, người đã viết quyển U Linh Quỷ Tạng mà lão ca đã kể cho lão phu nghe. Cầm Bá Hồ là người dân tộc nên cách xưng hô hơi lủng củng. Phó Kỳ Khâm mừng rỡ nói : - Hay lắm! Nếu đúng thế thì lão phu sẽ thực hiện ngay! ông bảo Ngọc Thiền: - Thiền nhi ! Đây là trách nhiệm của ngươi đấy! Nàng thẹn thùng cúi đầu nhận lệnh. Cầm Bá Hồ bật thốt: - Không được! Sao không tìm người ngoài để tránh cảnh loạn luân? Phó Kỳ Khâm mỉm cười : - Lão trở thành hủ nho hồi nào vậy?
Nhưng thực ra thì Thiền nhi không phải là bào muội của Dao Quang! Tiểu nha đầu này là con dâu thứ hai của họ Hiên Viên đấy! Cầm lão hiểu ra gật gù, bảo mọi người rời phòng rồi chỉ dẫn cho Ngọc Thiền những điều cần làm. Cửa phòng được khóa chặt, bên ngoài vẫn tiếp tục cúng tế, còn bên trong phòng là một cảnh ôn nhu hiếm có Ngọc Thiền cắt tay nhỏ máu vào miệng Dao Quang rồi lên giường ôm lấy Dao Quang, dùng thân thể nóng bỏng của mình xua tan ám khí trong xác chàng. Chỉ có một tình yêu to lớn mới giúp được người con gái trinh trắng này đủ dũng khí để gần gũi một xác chết lạnh lẽo đến ghê người. Ngọc Thiền liên tiếp rùng mình vì hơi lạnh, vội vận khí lưu chuyển luồng Khí Nguyên Thần Công rồi mới tiếp tục ấp ủ người yêu. Cuối canh ba nàng phát hiện thân thể Dao Quang đã ấm hơn, mừng rỡ hôn hít khắp gương mặt chàng, miệng khẽ gọi tên. Ngọc Thiền nóng ruột, kề môi thổi vào miệng Dao Quang những luồng sinh khí. Nàng làm cầu may không ngờ lại có hiệu quả. Nửa khắc sau, hai cánh tay đang buông thõng của Dao Quang bỗng cất lên, xiết chặt lấy chiếc eo thon và vuốt ve tấm lưng ong mịn màng của mỹ nhân. Ngọc Thiền hoan hỉ định thét gọi mọi người thì Dao Quang đã thì thầm: - Khoan đã hiền muội! Đã lâu lắm rồi chúng ta không có được những khoảng khắc riêng tư, hạnh phúc như thế này ! Ngọc Thiền bật khóc, nằm áp má vào ngực Dao Quang mà thổn thức. Hai ngày sau, đoàn người Thiên Sư giáo lên đường rời Lạc Sơn, trở lại cố quận Giang Tây. Lần này họ có thêm một xe song mã vì Dao Quang vẫn chưa hồi phục chân khí. Sau mấy tháng bị đông cứng, máu huyết lưu thông chập chạp, phải có thời gian mới bình thường trở lại. Ngọc Thiền, Ngọc Đường ở trong xe chăm sóc phu quân, luôn xoa bóp các huyệt đạo. Họ nóng lòng muốn chàng mau chóng trở lại là một bậc trượng phu dũng mãnh. Dao Quang ngắm nhìn hai mỹ nhân kiều diễm, tự nhủ mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Chàng đã đi lại được nhưng còn rất yếu, chưa thể ân ái, giao hoan, đành ngậm ngùi thao thức giữa mùi u hương nồng thắm. Khi đến thành Nghi Tân ở ngã ba sông. Bọn Dao Quang nhận được tin của đại hội võ lâm. Đệ tử Cái bang bảo rằng bang chủ Xà bang Hàn Xuân Chước đã giành được ngôi vị minh chủ võ lâm. Đây là một tin mừng, nhưng tin thứ hai lại rất xấu. Đó là việc mấy trăm cao thủ hạng nhất đã mất tích trên đường từ Triến Sơn về cố quận Trong đó có cả chưởng môn bốn phái Nga Mi, Võ Đang, Thanh Thành, Hoa Sơn. Thần Thông Cái biết rõ mục đích và lộ trình của Thiên Cơ giáo chủ nên đã gởi thư báo tin và hỏi thăm tình hình của Dao Quang. Trong bữa cơm tối ở khách điếm, mọi người bàn bạc trong nỗi lo âu. Dao Quang chỉ ăn cháo nhưng cũng có mặt, chàng bi phẫn nói: - Kẻ chủ mưu chắc chắn là Hoan Lạc Thần Quân Tề Vĩnh Nguyệt. Chính lão đã cứu giáo chủ Quỷ giáo trên lôi đài và buông lưới bắt quần hùng. Xem ra cơ trí và thủ đoạn của họ Tề còn cao cường hơn Bách Biến Ma Quân một bậc! Sưu Mệnh Thần hắng giọng: - Công tử chớ quá ưu tư! Tuy bốn phái kia đã bị vô hiệu hóa nhưng Thiếu Lâm Tự và Cái bang thế mạnh người đông, chắc chắn sẽ hỗ trợ Hàn minh chủ đối phó với tà ma! Khi nào công tử hồi phục hoàn toàn rồi sẽ tính Túy Đạo Nhân cười rộ: - Từ lão đệ nói chí phải ! Cứ để bọn hòa thượng đưa lưng gánh vác một thời gian cho biết khổ. Mấy năm nay Quang nhi đã đứng mũi chịu sào, gian truân lắm rồi!
Mỗi người một ý, Phó Kỳ Khâm tổng kết lại rồi viết thư phúc đáp Thần Thông Cái. Đêm ấy, Dao Quang giả vờ ngủ say, chờ hai nàng ngon giấc mới len lén xuống giường, ra vườn hoa ngắm trăng. Vầng trăng mười bảy cuối thu cô đơn trên bầu trời đêm đầy sao, ánh sáng của nó không sưởi ấm được cơ thể bạc nhược của Dao Quang dưới ngọn tây phong. Chàng thở dài, chìm đắm vào dòng hồi tưởng, nhớ đến những người đã khuất như Lư Sơn Tiên ông, Dũng Kiệt, Tuấn Dương. Công lực mất hết nên chàng không phát hiện một bóng đen đã xuất hiện sau lưng mình. Dao Quang chỉ kịp nghe được một mùi thơm son phấn là đã mê man. Gần sáng, Quỷ Đao đi tuần, phát hiện chủ nhân đang nằm trên mặt cỏ, vội hô hoán lên. Cả nhà hớt hải đổ xô ra. Nam Lĩnh Y ấn thăm mạch, biết Dao Quang bị điểm huyệt, liền giải tỏa. Chàng tỉnh dậy, ngơ ngác, không biết phải trả lời thế nào trước những câu tra tấn, chỉ nói rằng không hay biết. Nhưng khi được hai mỹ nhân dìu về đến phòng, Dao Quang đã đoán ra lai lịch kẻ lạ. Tuy nhiên, chàng không thể nói ra được. Mùi nước hoa kia là của một người quen, một nữ nhân mà chàng từng say đắm. Hồ thẹn vì những hoài niệm xa xưa. chàng quay sang ôm lấy Ngọc Đường. Thời cổ, đàn bà Trung Hoa đã biết cách giữ gìn nhan sắc Trong nhà quyền quý, khi sanh con, người mẹ không cho con bú mà lại nhờ đến nhủ mẫu. Ngọc Đường sinh đôi, chắc chắn không đủ sữa. Nàng lại thầm ghen với Ngọc Thiền nên đã giao cả hai đứa bé cho hai bà vú khỏe mạnh. Do vậy, đôi nhũ phong của Ngọc Đường vẫn còn rất đẹp và nảy nở. Dao Quang chỉ vuốt ve vì thói quen, không ngờ lửa dục trong lòng lại bốc lên. Đột nhiên, chàng mường tượng nhớ ra rằng mình đã trải qua một trận mây mưa trong trạng thái mê muội. Ký ức mỗi lúc một sáng sủa hơn. Dao Quang vô cùng bối rối. Trời sáng hẳn, đoàn người dùng điểm tâm rồi khởi hành. ĐÒ ngang đưa họ sang bờ Nam Trường Giang. Xe song mã lọc cọc lăn bánh, những cú xóc nhẹ không làm ảnh hưởng đến cuộc tĩnh tọa hành công của Dao Quang. Chàng đã khéo léo bảo hai nàng ra ngoài cỡi ngựa ngắm cảnh, và lợi dụng thời gian ấy mà vận khí Những lúc đến chỗ dừng chân ăn uống, Dao Quang xuống xe với vẻ mệt nhọc uể oải. Trưa hôm sau, họ vào thành Lô Châu, cách Nghi Tân hơn trăm dặm và xế chiều ngày hai mươi lăm, đoàn nhân mã chỉ còn cách sông Oâ Giang trên đất Quý Châu vài dặm. Sắc mặt hồng hào của Dao Quang đã khiến mọi người vui vẻ nói cười, dù cảnh rừng hai bên đường xơ xác và ảm đạm. Chỉ có Tà Kiếm, Quỷ Đao là ỉu xìu, hổ thẹn về việc để người lạ đột nhập khách điếm ở Nghi Tân. May mà Dao Quang không bị hại, bằng ngược lại thì hai gã đã tự sát chết quách cho xong. Vì lý do ấy mà hôm nay hai gã sánh đôi đi phía sau xe song mã để bảo vệ Dao Quang. Tất nhiên họ tế nhị không ở quá gần bởi trong xe còn có hai mỹ nhân nữa.
Ngọc Đường dữ dằn như cọp, chẳng thích nghe được những lời bỡn cợt, lả lơi của nàng với trượng phu. Đi chung với Tà Kiếm, Quỷ Đao là mười gã đệ tử Thiên sư Giáo. Gã thứ mười một bị điếc nặng nên được chọn làm xà ích đánh xe. Cỗ xe này mua lại của một vị quan tuần án về hưu. Khi còn đương nhiệm, ông quan này thường phải đi thị sát các địa phương nên thùng xe rất rộng rãi để chứa vợ con. Hai chiếc ghế dài dọc thùng xe có thể gấp lên, và lúc ấy sàn xe trở thành giường bát bửu lót nệm, nâng niu bộ xương già. Đêm qua. khi nghỉ ngơi ở một trấn nhỏ giữa đường, Dao Quang đã ân ái với hiền thê, bù đắp cho những ngày xa cách. Nhưng niềm hạnh phúc ít ỏi kia dường như chưa đủ nên chiều nay đôi mắt Ngọc Đường long lanh ướt rượi, đầy nét xuân tình. Ngọc Thiền cười thầm, cáo từ ra ngoài ngắm cảnh hoàng hôn. Ngựa của nàng và Ngọc Đường cột ở sau Ngọc Thiền thúc ngựa lên phía trước, trò chuyện với Nam Lĩnh Y ẩn, lão già chất phác, thẳng thắn này cũng rất mến Ngọc Thiền. Trong xe, Ngọc Đường nũng nịu sà vào lòng phu quân, để được vuốt ve. Dao Quang ngồi tựa vách thùng xe, giang tay đón lấy thân hình mềm mại của người vợ trẻ. Đoàn nhân mã đang bôn hành êm ả thì tai họa ập đến Từ trên một tàn cây bên đường có bóng đen lao vút xuống cỗ xe song mã. Thanh kiếm trong tay người bịt mặt này lập tức đâm thủng cổ gã đánh xe điếc lác, rồi đá văng xác chết xuống đường. Gã chụp lấy dây cương ghì ngựa dừng lại Bọn Tà Kiếm ở phía sau nên phát giác ra mọi sự cố, kinh hãi quát vang và lao lên. Nhưng từ vệ đường đã ùa ra hàng trăm tên áo đen bịt mặt. Gã hắc y đứng trên càng xe cao giọng nạt: - Phó Kỳ Khâm! Nếu lão không bó tay chịu trói thì trái Chấn Thiên Lân Hỏa Cầu này sẽ phá tan cỗ xe! Mọi người rụng rời khi nhìn thấy gã áo đen đang giơ cao một vật tròn màu đỏ, to cỡ nắm tay. Nó chính là vũ khí trấn sơn của Lân Hỏa hội, uy lực kinh hồn. Vách thùng xe sau lưng xà ích có một khung cửa nhỏ để thông gió, và cũng để người trong xe ra lệnh cho kẻ đánh xe. Gã hắc y kia chỉ cần ném trái hỏa cầu qua cửa ấy là Dao Quang và Ngọc Đường tan xác. Đối phương đã điều nghiên rất kỹ trước khi ra tay, biết rõ Dao Quang mất công lực, còn Ngọc Đường mới sanh, cơ thể yếu đuối. Và cả việc trong xe không hề có thanh kiếm nào. Phó Kỳ Khâm giận dữ hỏi : - Các ngươi là ai, và uy hiếp lão phu vì mục đích gì? Gã hắc y cất giọng âm trầm: - Giáo chủ đã hỏi thì tại hạ không dám giấu! Bổn bang tên gọi Thiên Ý Bang, thay trời hành đạo, thống nhất võ lâm thành một mối để mãi mãi thanh bình. Nay các phái Võ Đang, Nga Mi, Thanh Thành, Hoa Sơn đã liên minh với bổn bang, mong Thiên Sư giáo cũng noi gương họ mà hợp tác ! Phó Kỳ Khâm cười nhạt: - Điều kiện cụ thể ra sao? Gã hắc y hờ hững đáp: - Giáo chủ chỉ cần thề độc và giao lệnh phù Thiên Sư giáo cho tại hạ! Phó lão và bọn Thần Bút nhìn nhau chua xót, không biết phải làm thế nào. Họ đều là những cao thủ thượng thặng, chẳng xem trăm gã phục binh kia ra gì, song sinh mạng của Dao Quang và Ngọc Đường đang nằm trong tay đối phương. Phó Kỳ Khâm phân vân, cân nhắc một hồi lâu, nghiến răng hỏi: - Lão phu một đời anh hùng, không ngờ hôm nay phải cúi đầu trước thủ đoạn hèn hạ của bọn cẩu tặc Thiên Ý bang! Ngươi hãy đến đây mà nhận lệnh phù ! Gã hắc y cười ngạo nghễ: - Ta đâu phải là trẻ con mà trúng kế điệu hổ ly sơn ! Lão cứ ném Thái Cực Ngọc Phù lại đây !
Phó Kỳ Khâm thở dài, móc mảnh ngọc tròn màu xanh, đường kính độ nửa gang tay, định ném cho đối phương. Bất ngờ, một tiếng động rất lớn phát ra từ cỗ xe. Dao Quang đã vung chưởng đánh văng nóc thùng xe bằng gỗ, ôm Ngọc Đường lao vút ra ngoài. Và từ trên không trung, chàng xạ liền ba đạo chỉ kình, đan lưới chụp lấy gã áo đen. Vô Tướng Thần Chỉ uy lực tuyệt luân, xuyên thủng yết hầu và ngực của nạn nhân, gã hắc y ngã lăn xuống mặt đường, và trái Chấn Thiên Lân Hỏa Cầu phát nổ. Chủ nhân hỏa cầu bốc cháy ngùn ngụt, hại lây đến đôi ngựa và cô xe. Nhưng lúc này Dao Quang đã rời xa cỗ xe, an toàn đáp xuống trước mặt Tà Kiếm, Quỷ Đao và quát vang: - Giết! Biến cố thần kỳ này làm nức lòng những người thân của chàng. Họ rời lưng ngựa. xông vào hàng ngũ bọn hắc y mà chém giết. Lúc này, họ mới nhận ra sự có mặt của Miêu Diện Nhân Ma và Sách Huyết Đao. Vũ khí và võ công của họ đã khai ra danh tính chủ nhân. Thần Bút Lực Sĩ gầm lên: - Thì ra hai con chó săn già ác độc! Lão vung bút thép tấn công Khêu Trường Thán, còn Túy Đạo Nhân thì chọn Sách Huyết Đao. Chiếc hồ lô của Tôn trưởng lão cũng là sản phẩm của Xuân Thu Binh Khí Trường đất Tô Châu, lớp ngoài cùng bằng thép còn lớp trong bằng bạc dát mỏng. Đao của Tam ác chém vào hồ lô tạo nên những tiếng kêu chát tai chứ chẳng phá hủy nổi. Đáy bầu rượu này rộng đến hơn gang, nên khi phòng thủ rất kín đáo. Cồ bầu dài, chính là cán của vũ khí Tóm lại, Túy Đạo Nhân xử dụng hồ lô như một chiếc truỵ. Nhưng diệu dụng của nó nằm ở số rượu trong bầu. Song phương đang giao đấu, Tôn trưởng lão bỗng trở đầu, chĩa miệng hồ lô về phía đối thủ, và vỗ mạnh đít bầu. Luồng chân khí hùng hậu của lão đẩy mấy cân mợu bên trong bay ra. phủ kín Sách Huyết Đao. Rượu không giết được người, nhưng có thể làm cay mắt, Tam ác thất kinh nhảy lùi, song không thoát được đòn kế tiếp. Túy Đạo Nhân đâu điên khùng gì mà phun rượu ra tắm cho kẻ thù. Tôn trưởng lão ập đến như cơn lốc, thiết hồ lô hóa thành bảy bóng, giáng vào người Sách Huyết Đao. Tam ác đao pháp lão luyện nhưng thất cơ nên chỉ đón được sáu thức và trúng một cú như trời giáng vào tay trái, gãy xương. Lão đau đớn rú lên, nhưng vẫn cố câm cự. Túy Đạo Nhân cười khanh khách, đánh dồn. Bên kia. Thần Bút Lực Sĩ cũng đã đập gãy những ngón tay của cây Miêu Trào, phá hủy vũ khí thành danh của Miêu Diện Nhân Ma. Khêu Trường Thán như mãnh hổ bị bẻ răng chặt vuốt, đành gọi thủ hạ đến hỗ trợ. Mặt trận phía sau cỗ xe đang bốc cháy cũng không kém phần ác liệt, vì có đủ mặt Thương Châu Ngũ Cương Thi trong hàng ngũ bọn hắc y. Họ bịt kín mặt nên lúc đầu phe Dao Quang không nhận ra. Đối thủ của anh em họ Cồ là Sưu Mệnh Thần, giáo chủ Thiên Sư giáo, Nam Lĩnh Y ẩn, Tà Kiếm, Quỷ Đao. Phó Kỳ Khâm thì nhinh hơn Cồ lão đại một chút, nhưng bốn người còn lại thì hơi kém thế đối phương. Mười gã đệ tử Thiên Sư giáo chính là Hộ Giá Thập Ngọc Lang, học trò chân truyền của Phó Kỳ Khâm. Bản lãnh cao cường, kiên dũng tuyệt luân. Họ cùng Ngọc Thiền tung hoành giữa đám hắc y đông đảo như cọp giữa bầy dê. Dao Quang đứng cạnh Ngọc Đường, liên tiếp xạ những đạo Vô Tướng Thần Chỉ vào những kẻ xấu số dám liều lĩnh đến gần. Có chín tên đã bỏ mạng nên bọn hắc y khiếp vía vội tránh xa Dao Quang. Nhìn Ngọc Thiền tả xung hữu đột bằng một thân pháp khinh linh và những đường kiếm ảo diệu, Ngọc Đường tự hổ thẹn tự biết mình không sánh nổi. Bao năm nay, nàng dựa thế Thiên Sư giáo nên được thiên hạ e dè, nương tay, chứ chẳng phải nhờ võ nghệ bản thân Sau khi lâm bồn, sự mất tích của Dao Quang đã khiến nàng suy sụp, bỏ bê việc rèn luyện nên chân khí giảm sút nhiều. Ngọc Đường ngượng ngùng bảo chàng: - Thiếp có thể tự bảo vệ được, tướng công hãy ra giúp mọi người một tay! Dao Quang hiểu được tâm sự ái thê, mỉm cười gật đầu Chàng bước đến nhặt hai thanh trường kiếm dưới đất trao một thanh cho Ngọc Đường, phi thân về phía Tà Kiếm.
Chàng chém mạnh tám nhát vào lưới tráo của Cồ Ngũ, đẩy lão ta lùi lại bốn bước, rồi nói nhanh với thủ hạ: - Ngươi hãy quay lại âm thầm bảo vệ phu nhân. Họ Hoắc hiểu ý đi ngay, giao trận địa lại cho chủ nhân Ở đây, Dao Quang hiển lộng thần oai, đánh cho lão già mang danh cương thi thất điên bát đảo. Ngũ âm Bạch Cốt Tráo quả vô cùng lợi hại vì chiêu thức quỷ dị khôn lường và đôi bàn tay rắn như thép nguội, không sợ gươm đao. Song chảo của họ Cồ lại tỏa ra mùi hôi hám của xác chết thối rữa khiến đối phương phải choáng váng trước cảm giác buồn nôn. Song hôm nay, Cồ Ngũ xui xẻo nên đụng phải tay kiếm thủ số một của võ lâm. Pho Thiên Võng kiếm pháp đã bổ sung cái mà Lư Sơn kiếm pháp khiếm khuyết, đó là tính quyết liệt và độc ác Dao Quang thông minh tuyệt thế đã hòa nhập nhuần nhuyễn hai tuyệt học chính tà. đạt đến mức ý tại chiêu ngoại, tiến rất xa trên đường kiếm đạo ! về công lực, dường như những tai nấm màu vàng nhạt dưới hang thạch nhũ đã giúp chàng tăng tiến thêm một bậc. Dao Quang ước lượng mình đã có khoảng hoa giáp tu vi tương đương với Tuấn Dương. Ngũ âm Bạch Cốt Trào chủ ở đánh gần. Cồ Lão Ngũ luôn tìm cách nhập nội để phát huy sở trường. Mười ngón tay của lão cong khoằm và ngang nhiên công phá thẳng vào lưới kiếm và sẵn sàng khóa cứng. Tiếc rằng lần nào lão cũng phải lùi ngay vì sự uy hiếp của mũi kiếm nhọn hoắc. Dần dần, Cồ lão quái rơi vào thế hạ phong, chỉ thủ chứ không dám công. Trên người lão đã trúng đến sáu vết kiếm, tuy không sâu nhưng cũng đã làm nhụt chí anh hùng. Đôi mắt họ Cồ ánh lên nỗi khiếp sợ hãi hùng, và dường như có chút van xin. Lão không thể mở miệng vì Dao Quang tấn công như vũ bão. May cho Cồ lão là nhãn lực Dao Quang rất tinh tường và lòng chàng cũng rất nhân hậu. Dao Quang cảm nhận được ước muốn cầu sinh của họ Cổ. Chàng hãm đường kiếm chậm lại và hỏi : - Lão có muốn sống không? Cồ Ngũ mừng rỡ gật đầu. Dao Quang nói tiếp : - Vậy thì lão hãy để ta khống chế, bắt những người kia phải đình thủ ! Nếu là người khác thì đã sợ bị lừa mà từ chối, song Cồ Ngũ lại hớn hở buông tay. Việc này chứng tỏ lão là người cực kỳ chất phác, thực thà hiếm có trên đời. Dao Quang thở phào nhẹ nhõm lương tâm vì đã không giết oan lão già ngốc nghếch này. Chàng ập đến chĩa mũi kiếm vào cổ họng tên tù binh tự nguyện rồi vận công quát vang: - Ngũ Cương Thi mau dừng tay, nếu không ta sẽ giết Cồ Ngũ! Tình anh em ruột thịt thiêng liêng đã khiến bốn lão cương thi kia rụng rời tay chân, nhảy lùi lại, miệng la bai bải: - Đừng giết em ta! Do bản chất si ngốc, hiền lành nên lão em út nhà họ Cồ rất được các anh yêu thương. Dao Quang nắm được thóp Ngũ Cương Thi liền lợi dụng ngay. Chàng ra lệnh : - Bốn lão hãy giết sạch bọn hắc y cho ta! Họ còn đang lưỡng lự thì Cồ Ngũ thét lên : - ói chà! Thủng cổ ta rồi!
Thế là bốn người anh của lão vội vung trào tấn công bọn áo đen. Bọn hắc y vốn là thủ hạ Khôi Thử hội và môn đồ Điểu Sơn, võ nghệ chỉ thuộc hàng nhị lưu nên không chống nổi Ngũ âm Bạch Cốt Trào, chết liền mấy gã. Miêu Diện Nhân Ma và Sách Huyết Đao thấy gió đã xoay chiều vội quát bảo thủ hạ rút lui, bản thân họ cũng quay lưng đào tẩu. Phe Dao Quang biết rõ hai lão này sắp chết vì phép Kim Châm Tỏa Mệnh nên chẳng ngăn cản làm gì, chỉ ngửa mặt cười vang. Anh em Cương Thi xúm lại quanh Dao Quang, khom lưng vái dài. Cồ lão đại khẩn cầu: - Mong đại hiệp buông tha cho gia đệ. Y rất hiền lành, suốt đời chưa giết một người nào ! Dao Quang đã có chủ ý, liền lạnh lùng nói : - Chư vị phải thật thà khai báo nội tình Thiên Ý bang và thề độc sẽ trở về Thương Châu ẩn dật ! Xem ra Cồ lão đại tuy nhỏ con nhưng lanh lợi nhất bọn. Lão mau mắn đáp: - Bẩm đại hiệp! Bang chủ Thiên Ý bang chính là Hoan Lạc Thần Quân Tề Vĩnh Nguyệt. Sau khi cứu được giáo chủ Quỷ giáo sầm Thu Danh, họ Tề đã cho thủ hạ dùng Vô Hương Mê Phấn ám toán các chưởng môn và hai trăm hào kiệt. Hiện nay, lão còn thu phục được cả Giáng Ma hội. Do vậy, anh em lão phu mới đến đây Dao Quang ngắt lời lão: - Vậy Hoan Lạc Thần Quân giam cầm quần hùng ở đâu? Cồ lão nhị lúng túng đáp: - Việc này thì lão phu không được biết! Dao Quang cho rằng lão nói thật, hỏi sang chuyện khác: - vì sao hôm nay không có người của Quỷ giáo tham gia mai phục? Cồ lão đại làm ra vẻ quan trọng: - Bẩm đại hiệp ! Đây là một bí mật mà lão phu đã dò hỏi được ở lão Sách Huyết Đao! Lão bảo rằng giáo chủ phu nhân của Quỷ giáo đã thuyết phục được các Hộ Giáo pháp sư đưa bộ tộc BỐ Lăng trở về Bảo Sơn. Họ không công nhận Sầm Thu Danh là giáo chủ nữa! Dao Quang thầm vui vì đã không ngộ nhận bản chấn Phi Bình. Nàng rất xứng đáng với lòng ái mộ của chàng. Chính nàng đã đến Nghi Tân giúp chàng phụ chồi công lực và để lại kỷ niệm một đêm ân ái mặn nông. Không còn gì để hỏi nữa. Dao Quang bảo Cồ lão đại: - Lão hãy thay mặt Ngũ Cương Thi lập trọng thệ suốt đời không rời khỏi Thương Châu! Họ Cồ giơ tay thề ngay: - Năm anh em họ Cồ chúng tôi mà rời đất Thương Châu sẽ bị hoàng thiên đoản mệnh ! Dao Quang hài lòng thu kiếm về, vỗ vài Cồ Ngũ và thì thầm: - Cám ơn tôn giá đã hợp tác! Cồ Ngũ cười hì hì: - Mẹ ta vẫn dạy rằng tiên bảo kỳ thân! Ta mà chết thì bà sẽ buồn lắm và các anh ta sẽ bị bà đuổi khỏi Cương Thi cốc! Ta là đứa con được mẫu thân yêu thương nhất đấy! Dao Quang bật cười, sinh hảo cảm với lão. Năm anh em họ Cồ phi thân đi mất và phe Dao Quang cũng lên đường Thiên Sư giáo chủ cười ha hả: - Quang nhi ! May mà ngươi phục hồi công lực một cách bất ngờ, không thì lão phu đã phải đầu hàng rồi ! Nam Lĩnh Y ấn thắc mắc : - Chẳng hay công tử đã uống thần dược gì mà công hiệu như vậy? Hôm trước ở Nghi Tân, lão phu chẩn bệnh và cho rằng sớm lắm cũng phải ngoài một tháng. Dao Quang hổ thẹn nói cho qua chuyện: - Bẩm Cầm lão tiền bối ! Có lẽ lúc bị giam cầm trong lòng núi Khiêu Văn, vãn bối ăn được loài nấm quý nên mới có hiện tượng này. Cầm Bá Hồ bắt chàng phải mô tả hình dạng, mầu sắc của những tai nấm ấy. Lão gật gù đắc ý : - Loài Hoàng Hoa Thạch Bào Ngư này rất hiếm và cũng ít ai biết công dụng của nó. Công tử quả là may mắn!