Hồi 2-1
Tân niên khai sanh ý
Công tử lộng quần ma
Đầu năm, Toàn Phong tiêu cục khai trương vào ngày mùng sáu. Ngay sáng hôm ấy, chỉ có gia nhân của Hoàng đại tài chủ mang thiếp đến mời dự cuộc đấu thầu thương vụ vận chuyển năm trăm bộ lông cáo Thiên Sơn đi Hàng Châu. Lông cáo tuyết còn quí hiếm hơn nhân sâm, chủ yếu để bán cho bọn Tây Dương. Gã gia nhân nhà họ Hoàng được lì xì nén bạc mười lượng liền hoan hỉ tiết lộ thêm:
- Bẩm Tổng tiêu đầu? Tuy quí cục nổi tiếng hơn xưa nhưng hai tiêu cục kia đã mời thêm đại cao thủ, quyết không bỏ qua mối hàng này .
Gã về rồi, Bạch Dũng Kiệt lập tức cho gọi Phàn Cao Cương và Dao Quang đến bàn bạc. Bạch lão hỏi trưởng tử:
- Quang nhi? Con có quen biết với anh em hắc đạo Hàng Châu hay không?
Dao Quang tư lự:
- Bẩm phụ thân? Gần Thái Hồ trên đất Giang Tô có một tổ chức cường đạo tên gọi là Khôi Thử hội, là kình địch của phe Hắc Yến Tử. Tuy nhiên, nếu chúng ta chuẩn bị kế hoạch chu đáo thì cũng chẳng có gì đáng ngại! Lần này hài nhi sẽ cho Hoắc Thái tháp tùng bảo vệ tiêu xa.
Bạch Tiêu Đầu mừng rỡ:
- Hay lắm? Nếu được Tà Kiếm hỗ trợ thì lão phu rất yên tâm.
Lão bèn rủ chàng và họ Phàn đi sang Hoàng gia trang. Hai tiêu cục Phi Long và Bạch Hổ đã có mặt trước. Là đối thủ cạnh tranh trong nghề nên các tiêu cục chẳng ưa gì nhau, song ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thân thiện để tỏ mình có độ lượng của bậc trượng phu. Phi Long Đao Giang Hải Chí cười ha hả:
- Toàn Phong tiêu cục chắc là chưa kịp xài hết ngàn lượng vàng tiêu phí chuyến trước, mong Bạch tổng tiêu đầu nhường chuyến này cho anh em Phi Long kiếm miếng cháo cầm hơi ?
Bạch Dũng Kiệt cười mát:
- Món cháo hôm nay không phải dễ nuốt đâu? Không chừng lát nữa chính các hạ sẽ chê đấy? Hoàng trang chủ nghiêm nghị cắt ngang cuộc đối thoại:
- Mời Bạch tổng tiêu đầu an tọa. cùng Hoàng gia trang uống chén rượn khai trương, và bàn bạc chuyện sanh ý.
Phe Toàn Phong tiêu cục vào bàn. Dao Quang ngấm ngầm quan sát phe đối phương. Mỗi tiêu cục một bàn riêng nên rất dễ phân biệt. Chàng không thông thuộc giới võ lâm phương bắc nên nhờ Tỏa Vân Đao Phàn Cao Cương chỉ giáo. Họ Phàn hạ giọng:
- Hai lão đạo sĩ ngồi cạnh Phi Long Đao là Nam Đài Song Tiên, thanh danh lừng lẫy đất Sơn Tây. Còn ba hán tử mặt tròn ngồi bên bàn Bạch Hổ tiêu cục là anh em nhà họ Lỗ, nổi tiếng Cổ Thị Tam Hùng. Năm người ấy đều là khách mời của hai tiêu cục kia. Xem ra. chúng ta khó tranh nổi mối này rồi.
Dao Quang mỉm cười :
- Nếu đáng tranh thì cứ tranh. Phải xem tiêu phí thế nào đã.
Hoàng trang chủ nâng chén mời mọi người. Chờ khách lửng dạ lão mới hắng giọng bàn đến chuyện làm ăn:
- Kính chào tam vị tổng tiêu đầu? Trị giá của chuyến hàng lông cáo này chỉ đáng tám ngàn lượng vàng. Nhưng nếu hàng không giao đúng hẹn, lão phu sẽ mất hẳn mối Hàng Châu, thiệt hại mỗi năm hơn vạn lượng. Do vậy, giá bảo đảm cho năm trăm bộ lông cáo này sẽ là hai vạn lượng vàng. Lão phu thận trọng như vậy vì đã bị Khôi Thử hội đất Giang Tô cướp mất hai chuyến hàng từ Tịnh Châu xuống phía nam. Tam vị hãy suy nghĩ cho kỹ rồi cho biết giá cả của mỗi tiêu cục. Nghe xong Dao Quang thì thầm với phụ thân. Bạch Dũng Kiệt liền ra tiếng:
- Lúc nãy Giang lão đệ có ngỏ ý muốn nhận thương vụ này, giờ cứ việc đưa trước. Lão phu hứa sẽ đòi giá cao hơn.
Bạch Hồ Thương Nhượng Sào Nam cười nhạt, cướp lời:
- Té ra Bạch huynh sợ Khôi Thử hội nên muốn rút lui?
Lão nhỏ hơn Bạch Dũng Kiệt ba tuổi, thân hình rắn chắc, lực lưỡng, râu ria rậm rạp trông rất oai phong. Họ Nhượng quay sang nói với Hoàng tài chủ:
- Bạch Hồ tiêu cục đề nghị tiêu phí một ngàn năm trăm lượng?
Phi Long Đao thấy giá quá thấp cũng phải cắn răng hạ một bậc:
- Phi Long tiêu cục chỉ xin ngàn ba.
Nhượng Sào Nam gằn giọng:
- Bạch Hồ một ngàn .
Phi Long Đao thở dài bỏ cuộc vì lão đã phải bỏ ra trăm lượng để mời Nam Đài Song Tiên . Hoàng tài chủ mỉm cười, hỏi Bạch Dũng Kiệt:
- Còn Toàn Phong tiêu cục thì sao?
Bạch lão thản nhiên nói:
- Hai tiêu cục kia không biết lai lịch của Khôi Thử hội chủ nên mới nhận lãnh với giá rẻ mạt, và chắc chắn sẽ tán gia bại sản. Còn Toàn Phong tiêu cục thì chỉ làm với giá sáu ngàn lượng vàng. Hoàng tài chủ biến sắc:
- Giá chuyến hàng này chỉ tám ngàn lượng, chẳng lẽ lão phu phải chịu lỗ vốn?
Bạch Dũng Kiệt cười khanh khách:
- Nhưng nếu hàng không đến nơi thì trang chủ còn lỗ nặng hơn nhiều. Thuyền của bọn Hà Lan ra khơi rất đúng hẹn và không bao giờ làm ăn với túc hạ nữa.
Bạch Hồ Thương hối hận vì đã lỡ đưa đầu vào thòng lọng, liền hạ mình:
- Bạch Lão Huynh! Lai lịch Khôi Thử hội chủ thế nào?
Bạch Dũng Kiệt thở dài :
- Miêu Diện Nhân Ma Khưu Trường Thán!
Ác danh của lão ma đầu này dọa khiếp võ lâm mấy chục năm nay nên mọi người đều lạnh gáy . Lão biệt tăm đã mười năm khiến võ lâm thở phào nhẹ nhỏm. Ai ngờ lão lại dựng nên Khôi Thử hội, hùng cứ Thái Hồ . Nhượng Sào Nam tái mặt:
- Bạch lão huynh không hù dọa tiểu đệ đấy chứ?
- Không tin ngươi cứ hỏi Hoàng tài chủ sẽ rõ .
Chỉ cần nhìn sắc diện thiểu não của họ Hoàng là biết ngay rằng Bạch lão nói không sai. Bạch Hổ Thương thẹn thùng nói :
- Nếu đúng là Khưu lão quỷ thì Bạch Hồ tiêu cục xin rút lui.
Hoàng tài chủ cắn răng hỏi:
- Lão phu chấp nhận cái giá sáu ngàn lượng, nhưng liệu Toàn Phong tiêu cục có đủ khả năng bảo đảm chuyến hàng hay không? Xét về võ công thì trong quí tiêu cục chẳng ai xứng là địch thủ của Miêu Diện Nhân Ma Khưu Trường Thán cả!
Bạch lão cười mỉa:
- Đấy là việc của lão phu. Túc hạ nắm đằng cán sao lại phải lo. Lão phu đâu ngu đến mức liều lĩnh để mất cả cơ nghiệp? Túc hạ chỉ cần nhớ rằng ngay Hắc Yến Tử còn không dám đụng đến tiêu xa của Toàn Phong tiêu cục.
Hoàng tài chủ thấy Bạch lão rất tự tin, lòng cũng bớt lo, ông gật đầu ưng thuận:
- Được! Lão phu giao thương vụ này cho Bạch Đại Hiệp.
Hai tiêu cục kia chán nản cáo từ thì nghe Bạch Dũng Kiệt nói :
- Lão phu vì chút tình đồng đạo, sẵn sàng mời Phi Long và Bạch Hồ hợp tác. Bọn lão phu lãnh phần đối phó với Miêu Diện Nhân Ma. Chư vị đương cự bọn lâu la.
Phi Long Đao là người thận trọng, tuy vui mừng nhưng vẫn hỏi lại :
- Cảm tạ lòng quảng đại của Bạch lão huynh nhưng tiểu đệ muốn biết quy củ tham gia .
Bạch Dũng Kiệt vuốt râu cười :
- Chư vị bỏ ra nửa vốn thế chấp, mỗi tiêu cục năm ngàn lượng, và được và được nhận tiêu phí là một ngàn .
Đề nghị này hấp dẫn vì lúc nãy Bạch Hổ Thương đã sẵn sàng đưa ra hai vạn lượng mà cũng chỉ được tiêu phí ngàn lượng. Do đó, Nhượng Sào Nam vòng tay vái chào:
- Tiểu đệ xin nhận chén cơm Bạch lão ca ban cho.
Phi Long Đao Giang Hải Chí cũng hồ hởi cảm ơn. Ba bên bàn bạc thống nhất rằng Phi Long và Bạch Hổ cho hai mươi cao thủ hạng nhất đi theo tiêu xa. Tiệc tan, Hoàng tài chủ giữ Toàn Phong tiêu cục ở lại ký kết văn tự. Hoàng lão thực thà hỏi :
- Bạch đại hiệp? Lão phu nóng lòng muốn biết đại hiệp định dùng mưu tránh mặt Khôi Thử hội hay công khai đối phó?
Lúc này Dao Quang mới lên tiếng:
- Phải chăng trang chủ muốn giết Miêu Diện Nhân Ma?
Hoàng tài chủ biến sắc:
- Sao công tử lại đoán ra thâm ý của lão phu?
Dao Quang mỉm cười :
- Vãn sinh chỉ đoán mà thôi! Nhưng nếu trang chủ có giá cả thích hợp thì Toàn Phong tiêu cục sẽ mang thủ cấp lão họ Khưu về đây!
Hoàng lão quắc mắt chăm chú chàng học trò ốm yếu, nghi ngại hỏi:
- Ba ngàn lượng vàng có đủ chăng?
Dao Quang lắc đầu:
- Khôi Thử hội có năm trăm tay đao, sào huyệt kiên cố, muốn vào được phải tốn rất nhiều xương máu, vì vậy, cái giá hợp lý là vạn lượng hoàng kim!
Bạch Dũng Kiệt và Phàn Cao Cương giật mình, tin chắc lão lái buôn họ Hoàng sẽ từ chối. Nhưng không ngờ lão ta lại nghiến răng đáp :
- Lão phu đồng ý! Nhớ ướp cương thi tán cẩn thận để lão phu có thể nhìn rõ mặt lão họ Khưu! Dao Quang gật đầu, hờ hững buông thêm một câu:
- Lệnh ái vẫn còn sống?
Hoàng lão giật bắn mình, ngơ ngác một lúc mới hiểu rõ điều mình nghe thấy. Lão bật khóc, vái Dao Quang lia lịa. mếu máo nói:
- Nếu công tử cứu được Điệp nhi về đây thì lão phu xin dâng nửa gia sản.
Dao Quang lắc đầu:
- Khi đã giết được Miêu Diện Nhân Ma thì việc giải cứu Hoàng tiểu thư không khó. Do đó, vụ này tại hạ không đòi thêm chi phí.
Hoàng lão cảm động, vỗ vai Dao Quang:
- Công tử quả là bậc kỳ nam tử. Thế mà lúc nãy lão phu lại ngờ vực!
Về đến tiêu cục, Bạch Dũng Kiệt gọi Dao Quang vào thư phòng. ông nghiêm giọng hỏi :
- Phải chăng Quang nhi không thành thực với ta!
Dao Quang sợ hãi, quì xuống rầu rĩ nói :
- Bẩm phụ thân, hài nhi chính là Hắc Yến Tử, thủ lãnh hắc đạo phương nam. Vì sợ phụ thân tủi hổ nên không dám thú nhận!
Bạch lão không giận mà cười ha hả. đỡ con trai lên:
- Sau chuyến nam hành vừa qua. Lão phu đã hiểu rõ bản chất hiệp nghĩa của Hắc Yến Tử, đánh cướp tài sản của bọn cường hào, ác bá, chia lại cho dân nghèo. Nhờ bọn ngươi mà bách tính đỡ cơ cực dưới ách cai trị hà khắc của lũ tham quan! Lão phu hãnh diện vì ngươi chứ sao lại hổ thẹn?
Dao Quang ngượng ngùng thưa:
- Bẩm phụ thân! Hài nhi trở thành đầu lãnh tổ chức Hắc Yến Tử cũng chỉ là tình cờ, và vì muốn hướng anh em vào đường chánh nghĩa. Vả lại, tiên sư Lư Sơn Tiên ông đã từng dự đoán sự quật khởi của một đại ma đầu đáng sợ, nên hài nhi phải chuẩn bị lực lượng để hoàn thành di mệnh của ân sư.
Bạch lão hoan hỉ:
- Té ra con là đệ tử của lão thần tiên! Thật là đại phúc cho họ Hiên Viên nhà ta.
Dao Quang gượng cười dặn dò:
- Mong phụ thân bảo toàn lai lịch cho hài nhi, nếu để lão ma đầu kia biết được thì tai họa khó lường!
Bạch Dũng Kiệt hiếu kỳ hỏi :
-Thế lão ác ma ấy là cao nhân phương nào vậy?
Dao Quang hạ giọng:
- Bẩm phụ thân? Lão ta là Bách Biến Ma Quân vệ Chuyển Luân. Hài nhi đã điều tra ra rằng lão ta đang ẩn thân trong Đường gia trang đất Tứ Xuyên, tu luyện tà công, chờ ngày tái xuất . Khi biết chắc rằng tiên sư Lư Sơn Tiên ông đã tọa hóa. Lão sẽ ló mặt ra.
Bạch Dũng Kiệt chắt lưỡi than:
- Nguy thực? Với lực lượng của Đường gia trang thì võ lâm khó mà chống cự được lâu.
Hai cha con bàn bạc đến tận bữa cơm chiều. Các tiêu sư cũng ăn chung với gia đình họ Bạch để nghe phân phó công tác bảo tiêu. Bạch tổng tiêu đầu trình bày thương vụ nhưng không nhắc đến Miêu Diện Nhân Ma. Tuấn Dương rất hài lòng khi được cha cho ở nhà dưỡng bệnh. Cả Dao Quang cũng xuôi nam thăm bằng hữu, vậy là gã tự do vui vẻ chốn thanh lâu.
Ngọc Thiền nũng nịu nói:
- Phụ thân! Nghe nói phong cảnh Hàng Châu đẹp nhất thiên hạ. Mong người cho hài nhi theo với Dẫu sao thì hài nhi cũng luyện được sáu thành pho Toàn Phong kiếm pháp, chẳng lẽ để dành cắt rau, thái thịt?
Túy Tây Thi Tiêu Lan Anh cũng muốn đi nhưng không dám mở miệng. May thay Tuấn Dương đã nói dùm:
- Cha à! Anh muội từ lâu khao khát đến Giang Nam. hay là cho cả nàng đi làm bạn với tam muội?
Bạch lão phì cười:
- Chuyến hộ tiêu này cực kỳ nguy hiểm. nào phải chỗ của nữ nhi !
Ngọc Thiền quay sang năn nỉ Dao Quang:
- Đại ca! Lần này không đi được thì biết đến bao giờ? Mong đại ca thương bọn tiểu muội .
Còn Túy Tây Thi thì nhìn anh chồng với ánh mắt khẩn thiết van xin. Dao Quang động lòng tủm tỉm cười:
- Đại ca đồng ý nhưng quyền quyết định là của phụ thân.
Bạch Dũng Kiệt nghe trưởng tử nói thế, biết chàng chẳng xem Khôi Thử hội ra gì, liền ứng tiếng: - Thôi được! Nể lời Quang nhi lão phu cho hai ngươi theo đấy.
Tuấn Dương mừng thầm vì vợ vắng nhà. nhưng không khỏi hậm hực khi thấy cha già luôn nghe lời Dao Quang. Sáng ngày mùng tám tết, đoàn tiêu xa gồm ba chục cổ xe song mã và gần năm chục ky sĩ rời khỏi Hoàng gia trang. Lần này, trên xa tiêu cắm đến ba lá cờ Toàn Phong, Bạch Hổ, Phi Long. Bọn tiểu tốt mở đường thật khó, vì là mỏi miệng khi phải rao đủ danh hiệu ba tiêu cục. Thấy nhân số Toàn Phong đông đảo nhưng không có ai đáng mặt đại cao thủ. Phi Long áy náy hỏi:
- Bạch lão ca! Chỗ sở cậy của chúng ta đâu rồi?
Bạch lão cười khà khà:
- Giang lão đệ yên tâm. Họ đang chờ ta ở phía trước.
Bạch Hổ Thương cười khanh khách:
- Giang huynh quá lo xa rồi đấy. Nếu không an toàn thì Bạch lão ca đâu cho gia quyến đi theo. Quả thực là hai nữ nhân ngồi trong cỗ xe thứ tư, có Bạch đại công tử cỡi ngựa đi kèm, còn xà ích là một gã đội nón rộng vành. Xe của họ đi sau đoàn tiêu xa vài chục trượng. Rời thành được vài dặm, đến đoạn đường vắng, bọn tiền tiêu hốt hoảng phóng ngựa về phi báo:
- Bẩm tổng tiêu đầu? Ở bìa rừng phía trước có mười ky sĩ mang đao, mặt đen như tôm chảo, trông rất dữ tợn.
Bạch Dũng Kiệt mỉm cười :
- Mười người thì chẳng đáng sợ! Đoàn xa mã tiếp tục tiến lên. Đến nơi, thấy đường quan đạo bị mười thớt ngựa chặn ngang, ai nấy rất khẩn trương.
Phi Long Đao giật mình:
- Họ là Thập Diện Diêm La ở đất Hồ Nam. Sao lại có mặt ở đây?
Mười gã mặt đen kia là anh em ruột, lại ở họ Diêm nên tự đặt cho mình cái danh hiệu đầy tính khủng bố ấy. Đao pháp của họ rất đáng sợ, nhất là khi liên thủ lại . Lão vây rìa chính là Diêm Đạt, anh cả của Thập Diện Diêm La. Lão vòng tay nói oang oang:
- Bẩm Bạch lão gia? Anh em vãn bối thượng kinh ngoạn cảnh, bị bọn kỹ nữ vét sạch hầu bao. Mong lão gia cho bọn vãn bối tháp tùng kiếm chén cơm hớp rượn.
Bạch Dũng Kiệt cười ha hả:
- Cơm rượn thì lão phu chẳng dám tiếc. Mời chư vị đồng hành cho vui . Thế là mười gã họ Diêm lần lượt thúc ngựa đến báo danh, chào hỏi rồi nhập bọn. Diêm Đạt tuổi đã gần năm mươi mà vẫn xưng vãn bối khiến mọi người lấy làm lạ. Giang Hải Chí giơ ngón cái khen ngợi :
- Bạch Lão ca quả là thần thông quảng đại, mời được cả mười gã hung thần này .
Nhưng Nam Đài Nhất Tiên đã cười nhạt:
- Bần đạo cho rằng chưa đủ để đối phó với Khưu lão quỷ .
Bạch lão gật đầu:
- Chân nhân nói phải! Lão phu còn mời thêm vài vị khách nữa. Quả nhiên, lúc gần đến trấn Long Uyên, họ lại gặp một ky sĩ mang đao, toàn thân bạch y, cả con ngựa y cỡi cũng trắng muốt, chẳng lẫn một sợi lông khác màu. Người này ngồi im lìm trên lưng tuấn mã, mặc cho tuyết đóng dầy trên mũ và áo lông cừu. Nếu con ngựa không động đậy thì cả hai chẳng khác gì pho tượng nặn bằng tuyết. Nhưng khi đoàn tiêu xa đến, gã vòng tay cao giọng:
- Vãn bối Mạc Sương bái kiến Bạch lão gia.
Bạch Dũng Kiệt vui vẻ đáp :
- Cảm tạ hiền diệt đã đội tuyết đợi bọn ta.
Mạc Sương mỉm cười , vái dài và thúc ngựa đi ngược chiều với đoàn tiêu xa. tìm đến cỗ xe song mã chở hai nữ nhân . Hà Bắc Nhất Hùng Lỗ Tề Vu run giọng hỏi :
- Bạch đại hiệp. Phải chăng gã ấy là Quỷ Đao Mạc Sương, đại sát tinh đất Giang Tây?
Bạch lão gật đầu:
- Chính y đấy!
Bạch Hổ Thương bật thốt:
- Quỷ Đao có mặt, vậy Tà Kiếm đâu?
Phàn Cao Cương ngứa miệng đáp thay:
- Tà Kiếm Hoắc Thái là gã xà ích của cỗ xe phía sau.
Thế là chẳng còn ai dám dị nghị về thực lực của Toàn Phong tiêu cục nữa. Lúc này, Quỷ Đao đã đến bái kiến Dao Quang. Gã vòng tay cười nửa miệng:
- Thuộc hạ đến trễ, mong công tử lượng thứ.
Mạc Sương tuổi độ ba mươi chín, mặt trắng không râu, trông dễ coi hơn Tà Kiếm. Miệng gã không rộng lắm nhưng đôi môi mỏng dính và luôn nở nụ cười tươi . Tiếc rằng gã lại chỉ cười vì thói quen chứ chẳng phải xuất phát từ niềm vui nội tâm. Do vậy, tuy môi nở hoa mà đôi mắt dài nhỏ hơi xếch kia lại bắn ra những tia lạnh lẽo, rợn người. Hai biểu hiện tương phản này trên mặt Mạc Sương khiến người đối diện phải xốn xang, ớn lạnh. Nhưng giờ đây, đôi mắt Quỷ Đao lại cười với Dao Quang và tỏa ra những tia ấm áp, trìu mến. Dao Quang gật đầu và nói:
- Ngươi hãy ra mắt nhị túc muội Tiêu Lan Anh và tam muội Bạch Ngọc Thiền. Hai nàng này đang ló đầu qua cửa sổ rộng trên thùng xe, ngắm nghía người mới đến với vẻ hiếu kỳ tột độ. Mạc Sương vội vòng tay:
- Thuộc hạ Mạc Sương tham kiến nhị vị tiểu thư. Ngọc Thiền vui vẻ đáp:
- Không dám. Chị em ta mừng được có tráng sĩ đồng hành.
Hai nàng rút vào trong bàn tán sôi nổi, phỏng đoán lai lịch Dao Quang. Chàng phải là người thế nào mới có những thủ hạ dễ nễ như vậy. Năm ngày sau, đoàn tiêu xa vượt Đại Vận Hà vào buổi sáng và gần trưa thì đến chân núi Tế Sơn, vách thành Tế Nam đất Sơn Đông ba chục dặm. Tế Sơn là hang ổ của một bọn cường đạo có tên là Thanh ưng trại. Tuy bản lãnh Thanh ưng trại chủ thua xa Toàn Phong Kiếm và hai vị tổng tiêu đầu kia. Nhưng minh thương dễ tránh, ám tiền khó phòng nên các tiêu sư cũng phải đề phòng cảnh giác! Nghề bảo tiêu có một loại vũ khí rất hữu dụng trong phòng thủ, đó là loại khiên đan bằng mây, bọc da trâu dầy. Bình thường, những chiếc khiên này được gấp làm đôi, vì gồm hai mảnh ghép lại. Lúc hữu sự, nó được dương ra và che chở cho người ngựa trước những mũi trường tiễn hay ám khí của bọn mai phục. Trước đây, Toàn Phong Kiếm Bạch Dũng Kiệt đã từng áp tải hàng qua nơi này, và chỉ cần nộp trăm lượng bạc tiền mãi lộ. Không phải do ông sợ Thanh ưng trại chủ Lã Tường Lâm, mà vì mối quan hệ tế nhị giữa đạo tặc và nghề bảo tiêu . Người áp tải hàng chẳng thể đụng đâu đánh đấy để phí sức và hao tổn máu xương. Danh tiếng của tiêu cục càng lớn thì tiền mãi lộ dọc đường càng nhỏ. Bọn thảo khấu cũng chẳng dại gì đụng vào đinh nhọn. Hai tên chạy cờ khua trống rao vang, theo đúng qui củ để báo hiệu cho địa chủ. Nếu họ không xuất hiện nhận mãi lộ thì không thể trách ai được. Nhưng thực ra Thanh ưng trại đã chờ sẵn ở phía trước, không mai phục mà là chặn ngang đường Sơn tặc thì không cần ngựa nên hơn hai trăm tên thảo khấu kia đứng kín hai vệ đường, dưới tàn cây thưa thớt đọng đầy tuyết trắng. Chúng không đủ tiền mua áo lông cừu nên run rẩy vì chiếc áo bông chẳng đủ chống lại cái lạnh cắt da. Thanh ưng trại chủ Lã Tường Lâm cùng bốn đầu lãnh sơn trại có vẻ mặt rất khó coi, cứ như đang bị toán người đội nóng rộng vành phía sau chĩa mũi kiếm vào lưng vậy. Thấy họ Lã không cười tươi chào đón như mọi lần, Toàn Phong Kiếm Bạch Dũng Kiệt cao giọng hỏi:
- Trại chủ kéo hết lực lượng ra đây làm gì?
Lã Tương Lâm lạnh lùng đáp :
- Tại hạ chẳng dám quên mối giao hảo giữa chúng ta. Nhưng vì lâm vào thế kẹt, đành phải muối mặt làm càn!
Bạch lão cười rộ:
- Lần này cả ba tiêu cục đều xuất trận, liệu đám sơn tặc tép riu bọn ngươi có đủ sức hay không? Thanh ưng trại chủ cười nhạt:
- Tại hạ không đủ sức nhưng Thái Sơn Cửu Yêu thì có đấy!
Chín người đội nón sùm sụp phía sau Lã Tường Lâm nhất tề ngửa cổ lên cười dài. Đấy chính là tiêu chỉ của chín lão ma đầu đất Sơn Đông. Chẳng ai bắt chước được vì mỗi người một cung bậc khác nhau. Cửu Yêu tuổi tác đều trên sáu mươi, kiếm pháp cao cường, thủ đoạn tàn độc nhưng ít khi rời khỏi Sơn Đông. Nay họ bất ngờ xuất hiện cướp tiêu xa thì quả là chuyện lạ! Chín con yêu cởi nón, bước ra phía trước như muốn để đối phương nhận rõ mặt và sợ hãi đầu hàng. Bạch Hổ Thương Nhượng Sào Nam là người hiếu thắng, quật cường, mở miệng mỉa mai :
- Không ngờ chư vị có vai vế võ lâm khá cao mà cũng xoay nghề ăn cướp. Xem ra thiên hạ loạn đến nơi rồi!
Lão đầu hói là Nhất Yêu cười nhạt đáp :
- Đừng nhiều lời! Bọn lão phu chỉ cần lấy bảy bộ lông cáo màu đỏ hung thôi! Các ngươi muốn toàn mạng thì hãy giao ra!
Ba vị tổng tiêu đầu nhìn nhau ngơ ngác vì trong tiêu xa không hề có thứ ấy. Phi Long Đao lên tiếng:
- Tại hạ xin lấy danh dự mà bảo đảm rằng trong bốn trăm chín mươi tám bộ lông cáo Thiên Sơn kia chẳng có bộ nào màu hung đỏ cả!
Nhất Yêu giật mình suy nghĩ và nói :
- Lão phu được thông tin rất chính xác, không thể sai được. Các hạ cứ mở ra cho bọn lão phu kiểm tra!
Hàng hóa đều nằm trong rương gỗ niêm phong kỹ càng, muốn mở ra thì đại lý ở Hàng Châu sẽ làm khó. Do vậy, Bạch Dũng Kiệt bực bội nói:
- Chắc túc hạ cũng biết luật lệ của nghề bảo tiêu, đâu thể tùy tiện gỡ niêm phong được. Thanh danh của bọn ta cũng đủ bảo chứng cho lời nói.
Dao Quang đã tiến lên đứng bên phụ thân. Chàng dịu giọng bảo:
- Lông của loài Hỏa Hồ Ly có tính ky hỏa. tất nhiên Hoàng tài chủ cũng không dại gì bán đi. Sao chư vị không đến Hoàng gia trang mà hỏi lão?
Nhất Yêu kinh hãi:
- Tiểu tử là ai mà sao biết rõ giá trị của loài Hỏa Hồ Ly như vậy?
Dao Quang thản nhiên đáp:
- Tại hạ chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt mà còn biết, thì Hoàng Nghiêm Quân buôn bán đã bốn chục năm lẽ nào lại không rõ?
Nhất Yêu cứng họng gọi các em đến bàn bạc. Lát sau, lão quắc mắt nói :
- Lão phu biết chắc bọn ngươi có mang theo bảy lộ lông Hỏa Hồ Ly. Hoàng Nghiêm Quân đã hứa tặng cho tri phủ Chiết Giang tất không thể sai lời được. Nếu không nằm trong gương thì cũng đâu đó trong hành lý của các ngươi .
Sắc diện Dao Quang chợt nghiêm lạnh như phủ sương. Chàng dơ tay phất nhẹ và Thập Diện Diêm La xuống ngựa khệnh khạng bước ra. Họ không cười nhưng ai ai cũng biết tiếng nhờ gương mặt đen như đít nồi. Cửu Yêu hơi ngán vì có thêm Thập Diện Diêm La thì cán cân lực lượng sẽ khác đi. Nhất Yêu nói cứng:
- Với mười gã tiểu tử họ Diêm này chưa dọn được Cửu Yêu đâu!
Chợt có hai người lướt lên và nói :
- Thêm Tà Kiếm và Quỷ Đao thì chắc là đủ đấy!
Cửu Yêu choáng váng chưa kịp định thần đã nghe Bạch Dũng Kiệt quát vang:
- Giết! Thế là hai hung thần phương nam ập vào tấn công chín con Yêu đất Sơn Đông. Đồng thời, bọn tiêu sư cũng nhất loạt nhảy xổ vào phe Thanh ưng trại. Bạch Hổ Thương và Thanh Long Đao từ lâu vẫn ấm ức vì phải nộp bạc cho Thanh ưng trại chủ, quyết nhân dịp này đòi lại cả vốn lần lời. Hai người giáp công Lã Tường Lâm. không cần điếm xỉa đến tinh thần thượng võ. Thực ra thì khi đánh nhau với cường đạo, chẳng ai áp dụng qui củ võ lâm. Hai vị tổng tiêu đầu đều có thực tài mới dám mưu sinh bằng nghề bảo tiêu. Đoản Thương và Loan Đao lồng lộn như rồng, hổ, khoá chật trường kiếm của Lã Tường Lâm. biến gã thành con cá nằm trong rọ, không còn đường thoát thân. Đám lâu la của họ Lã đánh vài chiêu đã nhanh chân đào tẩu, chỉ còn lại bốn gã đầu lĩnh ngoan cố cầm cự. Nhưng họ không phải là đối thủ của Nam Đài Song Tiên, Hà Bắc Tam Hùng và Tỏa Vân Đao Phàn Cao Cương nên sớm mạng vong. Toàn Phong Kiếm Bạch Dũng Kiệt không cần tham chiến, đứng cạnh ba con trên nóc xe để trông nom tiêu xa. Lão cao hứng phi thường khi được chỉ huy những cao thủ lẫy lừng. Nóc thùng xe hơi chật nên họ phải đứng sát vào nhau. Dao Quang thấy Ngọc Thiền hào hứng cổ vũ liền nắm tay giữ cho nàng khỏi té. Túy Tây Thi Tiêu Lan Anh đứng sau Ngọc Thiền cũng say mê theo dõi trận đánh, không biết rằng mình đã vô tình để ngực phải chạm cánh tay Dao Quang. Khi phát hiện ra. Lan Anh đỏ mặt và đôi mắt huyền lóe lên những tia kỳ dị. Lan Anh không lui lại mà giữ nguyên tư thế, lắng nghe hơi ấm từ cơ thể Dao Quang làm nhột nhạt đầu vú mình. Nàng không phải là người dâm đãng, nhưng trong tâm trạng chán chường của một người vợ bị chồng phụ bạc. Lan Anh tự cho phép mình được hưởng những phút giây tội lỗi ngắn ngủi và ngọt ngào. Túy Tây Thi biết mình xinh đẹp tuyệt thế, nay bị Tuấn Dương thờ ơ, lòng rất cay đắng và uất hận. Khi Dao Quang xuất hiện, tuy không anh tuấn bằng em trai nhưng nhân phẩm, phong thái đều vượt trội . Dần dà, Lan Anh yêu chàng lúc nào cũng chẳng hay. Dao Quang luyện tâm pháp Đạo gia từ nhỏ nên định lực cao thâm. Sự tiếp xúc với gò ngực mềm mại của Lan Anh không hề gợi cho chàng chút cảm giác nào. Vả lại, chàng đang chú tâm nghiên cứu kiếm pháp của Thái Sơn Cửu Yêu. Đấy chính là đam mê của Dao Quang. Trong võ học, chàng yêu nhất là kiếm thuật. Chàng có thể khổ luyện một chiêu kiếm suốt một năm trời mà không hề thấy mỏi mệt hay chán nản. Lư Sơn Tiên ông từng nói:
- Ngươi là một kiếm thủ bẩm sinh, sau này thành tựu còn hơn cả ta.
Năm chàng hai mươi tuổi đã cầm cự với ân sư hơn ngàn chiêu, xem như chỉ kém phần nội lực chứ kiếm pháp thì chẳng thua. Giờ đây, gặp pho Thái Sơn của Cửu Yêu, chàng say sưa chiêm ngưỡng, phân tích, học hỏi. Phe thủ hạ của Dao Quang tuy đông hơn ba người nhưng không sao áp đảo nổi Cửu Yêu. Đối phương cao siêu, công lực thâm hậu, luyện võ nhiều năm hơn tất phải chiếm ưu thế, chín thanh trường kiếm loang loáng dưới ánh nắng xuân, chiêu thức trầm ổn, kín đáo và mảnh liệt. Tà Kiếm và Quỷ Đao điềm tĩnh giao đấu nhưng anh em họ Diêm thì quát tháo, chửi thề ỏm tỏi. Họ liều lĩnh ôm đao xông vào và bị đánh bật ra. Bọn Nam Đài Song Tiên và Bắc Nam Hùng cũng đã nhập nội, nâng tổng số phe nhà lên đến bốn mạng. Thế mà, họ vẫn không sao phá được Khuyển trận của Cửu Yêu. Chín lão ma đứng thành vòng tròn liền lạc tiến thoái nhịp nhàng, liên thủ ra đòn nên thế trận rất kiên cố. Toàn Phong Kiếm nóng ruột nói :
- Để ta giúp họ một tay.