watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:40:5630/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Xác Chết Loạn Giang Hồ - Ngọa Long Sinh - chương 61-90 - Trang 29
Chỉ mục bài viết
Xác Chết Loạn Giang Hồ - Ngọa Long Sinh - chương 61-90
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Tất cả các trang
Trang 29 trong tổng số 29


 
Hồi 90: Hào Kiệt Cải Trang Vào Hổ Huyệt

Thương Bát nghĩ vậy rồi gật đầu mĩm cười nhìn Hướng Phi nói :
- Lão Thâu nhi . Lão ăn cắp hai tấm ngân bài nữa là đủ rồi .
Hướng Phi mỉm cười đáp :
- Hai tấm hay ba tấm đều không thành vấn đề . Có điều lão phu chỉ muốn dắt một tay trợ thủ cùng đi . Vạn nhất có bị bắt còn có người trở về báo tin .
Thương Bát bụng bảo dạ :
- Thằng cha này tính khí điêu ngoa cổ quái . Không hiểu hắn còn muốn giở trò gì ?
Y chau mày hỏi :
- Tiểu đệ xin bồi tiếp được chăng ?
Hướng Phi lắc đầu cười đáp :
- Lão bụng to quá . Có tướng mại bần mà đi với lão Thâu nhi thì không hợp , còn khiến cho huynh đệ phải bẽ bàng nữa . Không được ! Không được !
Ðỗ Cửu vẫn lo cho Tiêu Lĩnh Vu liền hỏi :
- Tiểu đệ được chăng ?
Lão Hướng Phi đáp :
- Không được ! Mặt lão chỉ lạnh như tiền khiến người ngó thấy phải sinh lòng chán ghét .
Thương Bát hỏi :
- Tiểu hóa tử thế nào ?
Hướng Phi lắc đầu quầy quậy đáp :
- Càng không được nữa . Thằng ăn cắp cùng gã ăn mày đi đôi với nhau hể tới đâu là người ta để ý dữ .
Thương Bát nói :
- Vậy lão đưa ai đi ?
Hướng Phi cười khanh khách đáp :
- Nếu lão Thâu đưa ra một cô chiêu thì nhất định người ta ngó chầm chặp vào y , mình mới dể hạ thủ .
Thương Bát thở dài nói :
- Nếu lão muốn đưa Ngọc Lan thì thương lượng với cô. Người ta là một vị cô nương mười mấy tuổi chưa chắc có chịu đi với lão không ?
Ngọc Lan mỉm cười đáp :
- Tiểu tỳ nguyện ý đi theo . Có điều . . .
Hướng Phi hỏi :
- Có điều làm sao ?
Ngọc Lan đáp :
- Tiểu tỳ xuất thân ở trong Bách Hoa Sơn trang mà các mấu chốt giao thông trong thành Qui Châu họ đều bố trí tai mắt .
Hướng Phi ngắt lời :
- Cái đó không sao . Lão Thâu nhi có cách hóa trang cho cô. Việc này chúng ta không nên chậm trễ. Chúng ta đi ngay được chăng ?
Ngọc Lan nghiêng mình nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Tướng công . Tiểu tỳ đi theo Hướng gia một chuyến , xong việc sẽ trở về ngay .
Tiêu Lĩnh Vu cười đáp :
- Lại làm cho cô một phen tân khổ .
Hướng Phi ngững đầu trông chiều trời nói :
- Chúng ta sẽ gặp nhau ở khu vườn hoang trước mặt kia vào lúc trưa mai .
Lão thâu nhi đi đây .
Lão cùng Ngọc Lan vọt mình chạy về phía trước.
Thương Bát khẻ bảo Tiêu Lĩnh Vu :
- Nghề ăn trộm của lão Thâu nhi này người giang hồ không ai bì kịp mà y tính tình hào hiệp . Hai mươi năm trước y đã nổi tiếng võ lâm . Bây giờ y dám đại ngôn chắc là nên việc .
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Cái tiếng ăn cắp tuy không thanh nhã , nhưng so với hạng người ngoài mặt lương thiện mà trong lòng gian trá còn hay hơn nhiều .
Chàng nhẹ buông tiếng thở dài hỏi :
- Thương huynh đệ đã ước hẹn với Mã Văn Phi hội diện ở chỗ nào ?
Thương Bát hỏi lại :
- Ðại ca nhất định giả làm tùy tùng cho Mã Văn Phi hay sao ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Quyết định rồi . Một là chúng ta không nên thất tín với người hai là chuyến đi này quan hệ trọng đại . Nếu không cứu được song thân thì rồi đây Bách Hoa Sơn Trang đề phòng nghiêm mật hơn . Thẩm Mộc Phong là con người tàn nhẫn không hiểu hắn sẽ hành hạ hai vị lão gia đến thế nào ?
Chàng dương cặp lông mày thanh kiếm lên , cất giọng kiên quyết nói tiếp :
- Nếu không cứu được song thân thì tiểu huynh quyết liều một trận tử chiến ở Bách Hoa Sơn Trang .
Thương Bát vẻ mặt nghiêm nghị đáp :
- Ðại ca hãy yên lòng . Chúng ta đã là anh em thì song thân của đại ca tức là song thân của tiểu đệ . Nếu mà không cứu nổi hai vị lão nhân gia , tiểu đệ cũng không muốn ra khỏi Bách Hoa Sơn Trang nữa.
Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên chắp tay thi lễ nói :
- Hai vị huynh đệ đối với tiểu huynh thâm tình như vậy biết lấy chi báo đáp .
Thương Bát nói :
- Ðã là chỗ anh em mà đại ca còn khách sáo thì chẳng khác chi người ngoài .
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Mấy bữa nay tiểu huynh vẫn băn khoăn một điều không nói ra thì trong lòng ấm ức khó chịu :
Thương Bát đáp :
- Ðại ca cứ sai bảo dù lội nước hay nhảy vào lửa bọn tiểu đệ cũng không lùi bước .
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Thương huynh đệ cùng Ðỗ huynh đệ tôn ta làm đại ca nhưng trong lòng ta thật băn khoăn . Sao không theo niên canh mà sắp đặt ? Tiểu đệ xin đứng sau cùng .
Thương Bát xua tay ngắt lời :
- Không được ! Không được ! Trong võ lâm chẳng ai lớn ai nhỏ người đặt ở trên . Bản lãnh đại ca cao thâm hơn bọn tiểu đệ nhiều lắm , đáng giữ phận làm anh chẳng có chi hổ thẹn . Huống chi tiểu đệ cùng Ðỗ lão nhị cảm thấy những hành vi ngày trước của mình vị kỷ nhiều quá . Từ ngày theo đại ca mới làm nên mấy việc oanh liệt, gọi là một chút chuộc lại lỗi xưa .
Thương Bát mặt tròn tai lớn , bụng to, ra vẻ một tay đại lão thân, bao giờ cũng giữ hòa khí tươi cười . Lúc này y lộ vẻ nghiêm trang, ăn nói chính đính ra chiều bỏ nghề thương mại theo đường nghĩa hiệp .
Tiêu Lĩnh Vu tủm tửn cười nói :
- Thương huynh đệ đã chí thành như vậy nếu ta còn cự tuyệt thì ra người không thực thà . Có điều ngày sau nếu được điều gì thành tựu về võ công lúc đem ra tuyên cáo trước võ lâm nên đổi danh hiệu Trung Châu nhi cổ làm Trung Châu nhị nghĩa.
Thương Bát cười khanh khách đáp :
- Từ nay trở đi bọn tiểu đệ chỉ mong hành động làm sao cho khỏi thẹn với lương tâm , chứ không để ý đến hư danh hư hiệu nữa .
Y ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Tiểu đệ cùng Mã Văn Phi ước hẹn gặp nhau vào lúc mặt trời lên cao bao ngũ . Ðại ca đã không chịu là con người thất ước tiểu đệ cũng không tiện khuyên can .
Tiêu Lĩnh Vu ngừng trông chiều trời nói :
- Vậy chúng ta tương hội cùng Mã Văn Phi trước rồi sẽ đến gặp Thần Thâu Hướng Phi cũng chưa muộn .
Thương Bát nói :
- Mã Văn Phi cùng quần hào ở Trung Nguyên đối đãi với đại ca hãy còn có ý cảnh giới. Tiểu đệ e rằng khi gặp họ khó lòng tránh khỏi những điều trào phúng mỉa mai .
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
- Cái đó tiểu huynh tự tin có thể nhẫn nại được .
Thương Bát nói :
- Hay lắm ! Nếu vậy chúng ta nên thượng lộ ngay . Tiểu đệ nhận thấy nhiều người bất tiện . Vậy một mình tiểu đệ dẫn đại ca đi là hơn .
Tiêu Lĩnh Vu cũng hiểu bọn Mã Văn Phi và quần hào Trung Nguyên chưa hết nghi ngờ. Ðối với hành động của chàng tất họ phòng bị nghiêm mật. Nhưng chàng lại nghĩ tới nếu không được quần hào tương trợ thì lực lượng ít quá quyết không chống nổi với số đông ở Bách Hoa Sơn Trang .
Chàng liền gật đầu mỉm cười nói :
- Ðược rồi ! Vậy Thương huynh đệ dẫn ta đi .
Thương Bát lại dặn nhỏ Ðỗ Cửu mấy câu rồi dẫn Tiêu Lĩnh Vu lật đật lên đường .
Hai người đi chừng sáu bảy dặm tới bên một khe suối chia dòng thì ngừng bước lại .
Thương Bát trịnh trọng nói :
- Ðại ca ! Mã Văn phi tuy rất kính phục võ công của đại ca nhưng y vẫn nghi ngờ trong bụng . Ðại ca cần phải gia tâm đề phòng.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Trong công cuộc khó khăn , mình phải nhẫn nhục chịu đựng là lẽ tự nhiên .
Chàng nói rồi nhắm mắt điều dưỡng .
Vừng thái dương xua đuổi bóng đêm . Anh dương quang chiếu xuống mặt nước lăn tăn sóng rợn. Một con thuyền lu lu từ trong rừng sậy xa xa đang gấp rút chèo tới chỗ hai người dừng bước .
Một người võ phục màu đen nhảy lên bờ. Con thuyền nhỏ lại quay đầu bơi đi.
Thương bát từ từ đứng dậy chắp tay nói :
- Tổng thủ lãnh quả nhiên là người thủ tín .
Mã Văn Phi đáp lễ cười nói :
- Phiền hai vị chờ hơi lâu .
Thương Bát hỏi :
- Cuộc thương nghị hôm nay khiến Mã huynh phải nhọc lòng .
Mã Văn Phi cười đáp :
- Tiểu đệ đã nhận lời với Thương huynh thì bất luận việc khó khăn đến đâu cũng phải làm cho tới nơi .
Hắn chú ý nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp :
- Có điều khuất tất Tam trang chúa khiến cho tiểu đệ không được yên lòng .
Tiêu Lĩnh Vu nghe cách xưng hô Tam trang chúa rất chói tai nhưng cũng bình tỉnh chắp tay đáp :
- Phiền Mã huynh giúp đỡ , tiểu đệ cảm khích vô cùng !
Thương Bát nói :
- Mã huynh ! Tiểu đệ xin uỷ thác đại ca vào tay Mã huynh , vậy xin cáo biệt .
Mã Văn Phi đáp :
- Thương huynh thong thả trở lại . Miễn cho tại hạ khỏi đưa chân .
Thương Bát nói :
- Không dám phiền Mã huynh .
Y trở gót băng mình vọt đi mất hút .
Tiêu Lĩnh Vu nhìn theo Thương Bát đi xa rồi nghiêng mình nói :
- Tại hạ bao giờ mới cải trang .
Mã Văn Phi từ từ mở gói lấy ra một bọc vải xanh nói :
- Trong này có đủ quần áo và thuốc dị dung . Tiêu huynh hãy thay đổi y phục trước rồi sẽ thay đổi sắc mặt .
Tiêu Lĩnh Vu đón lấy cái bọc , trong lòng bâng khuâng. Chàng chuyển vào trong bụi cỏ thay đổi y phục rồi lấy nước điều hòa thuốc dịch dung bôi lên mặt.
Chàng nam tử dong nhan tuấn tú chỉ trong chớp mắt đã biến thành một thiếu niên ốm o mặt vàng như nghệ.
Mã Văn Phi tủm tỉm cười nói :
- Tiêu huynh ! Trưa mai chúng ta là anh em đến Bách Hoa Sơn trang dự yến , vậy tên họ cũng nên thay đổi.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Xin Mã huynh nghĩ cho tiểu đệ một cái tên nào đó .
Mã Văn Phi trầm ngâm một chút rồi đáp :
- Tiểu đệ những mong Tiêu huynh mã đáo thành công , kỳ khai đắc thắng , cứu thoát lệnh tôn và lệnh đường một cách thuận lợi, nên muốn đổi tên là Mã Thành được chăng ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Ðược lắm !
Mã Văn Phi ngửng đầu trông chiều trời hỏi lại :
- Chúng ta hãy đến thành Qui Châu ăn một bữa no rồi sẽ tiến vào Bách Hoa Sơn Trang Tiêu huynh nghĩ thế nào ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tiểu đệ nhất nghe theo Mã huynh .
Mã Văn Phi nói :
- Ðã vậy chúng ta nên đi ngay .
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Tiểu đệ đã giả làm kẻ tùy tùng của Mã huynh. Vậy Mã huynh có điều gì sai bảo.
Mã Văn Phi cười nói :
- Cái đó xin Tiêu huynh lượng thứ .
Rồi trở gót chạy về phía trước .
Tiêu Lĩnh Vu không hỏi gì nữa lật đật chạy theo Mã Văn Phi .
Hai người vào thành Qui Châu đã thấy nhân vật võ lâm đeo binh khí cưỡi tuấn mã đi rợp đường.
Mã Văn Phi dẫn Tiêu Lĩnh Vu đến một tòa tửu lâu cao lớn ở trước mặt rồi dừng lại . Y đảo mắt nhìn quanh một lượt đoạn từ từ bước lên lầu .
Trên tửu lầu đã đầy nhân vật võ lâm , chỉ còn cái bàn vuông ở mé Ðông trông ra đường phố là mới có một đại hán ngồi . Ðại hán này mặt áo màu vàng anh . Còn hai chỗ bỏ trống .
Mã Văn Phi từ từ đi tới trước bàn ngồi xuống .
Tiêu Lĩnh Vu rón rén ngồi ở phía sau Mã Văn Phi .
Ðại hán mặc áo vàng ngửng đầu ngó Mã Văn Phi một cái muốn nói lại thôi .
Mã Văn Phi coi đại hán rất quen mà trong nhất thời chưa nhớ ra tên họ .
Mã Văn Phi kêu điếm tiểu nhị lấy cơm rượu rồi quay lại bảo Tiêu Lĩnh Vu :
- Ngươi ngồi ngay ngắn lại gần đây ăn chút điểm tâm.
Tiêu Lĩnh Vu dạ một tiếng kéo ghế ngồi ngay ngắn lại.
Trên tửu lâu tiếng người huyên náo ! Thực khách ra vào không ngớt. Ða số là nhân vật giang hồ .
Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi :
- Không hiểu Thẩm Mộc Phong mời bao nhiêu đồng đạo võ lâm , tại sao trong thành Qui Châu lại xuất hiện nhiều nhân vật thế này ?
Hai người ăn uống lào thào tính tiền trả rồi xuống lầu .
Mã Văn Phi lại cố ý đi hết một vòng trong thành xong mới rẻ về phía Bách Hoa Sơn Trang .
Hai người di đến chỗ vắng vẻ Mã Văn Phi khẻ bảo Tiêu Lĩnh Vu :
- Chúng ta đi giáp một vòng mà chưa thấy nhân vật hai phái Thiếu Lâm và Võ Ðương . Thẩm Mộc Phong chưa mời những nhân vật phe Bạch đạo đến tham dự mà sao lại tha thiết mời Mã Văn Phi ? Cổ nhân đã nói : "Yến chẳng có gì ra yến , tiệc chẳng có gì ra tiệc" Xem chừng trong cuộc đại hội này Thẩm Mộc Phong đã ngấm ngấm bố trí cho mọi người vào Bách Hoa Sơn Trang rồi chúng ta chẳng có cách nào đi liền với nhau được . Vậy Tiêu huynh phải để ý đề phòng.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Ða tạ Mã huynh có dạ quan hoài . Sau khi vào Bách Hoa Sơn Trang ráng tìm cách được kề cận bên Mã huynh.
Mã Văn Phi hỏi :
- Thương Bát , Ðổ Cửu có tham dự hội nghị không ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Họ cũng có ngân bài chắc là vào được .
Mã Văn Phi nói :
- Vậy thì hay lắm ! Trung Châu Nhị Cổ võ công cao cường . Họ vào bên trong Bách Hoa Sơn Trang có thể giúp chúng ta một tay.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Tiểu đệ quyết không tác chủ một cách càn rỡ . Xin Mã huynh cứ yên tâm .
Mã Văn Phi mĩm cười không nói nữa rảo bước tiến về phía trước.
Tiêu Lĩnh Vu đã quen thuộc đường này nhắm mắt cũng đi vào Bách Hoa Sơn trang được , nhưng chàng vẫn giữ qui cũ theo sau Mã Văn Phi.
Chỉ trong khoảng khắc hai người đi tới Bách Hoa Sơn Trang .
Mã Văn Phi tuy được nghe danh Bách Hoa Sơn trang từ lâu, nhưng chưa từng đến đây bao giờ. Y ngửng đầu trông ra thấy hoa cỏ trùng điệp vây bọc một tòa trang viện có lầu cao ngất trời. Y vận hết mục lực mới ngó thấy người trên lầu thấp thoáng chuyển động .
Tiêu Lĩnh Vu khẻ nói :
- Mã huynh ! Bách Hoa sơn trang coi bề ngoài như không có gì mà thật ra cuộc phòng vệ nghiêm mật. Trong những khu rậm rạp , luống hoa kia đã có vô số cao thủ ẩn nấp.
Mã Văn Phi gật đầu đáp :
- Ða tạ Tiêu huynh có lòng chỉ giáo .
Y vừa dứt lời bổng thấy trong rừng cây hai đại hán áo xanh chuyển ra rảo bước lại nghinh tiếp , còn ở đằng xa chúng chắp tay hỏi :
- Phải chăng hai vị được mời đến phó yến .
Mã Văn Phi đáp :
- Ðúng thế !
Hai gã đột nhiên lảng sang hai bên nghiêng mình nói :
- Xin mời hai vị.
Mã Văn Phi trước đã định bụng quan sát cẩn thận tình thế Bách Hoa Sơn Trang , nhưng hiện thời y thay đổi ý nghĩ, thủng thẳng tiến bước.
Ði quanh một bụi trúc xanh, rồi cảnh vật đột nhiên biến đổi . Trước mặt tòa lầu cao lớn cây hoa bao bọc , mé tả có hai tên đồng tử áo lam và mé hữu mười hai ả tỳ nữ áo đỏ chầu chực . Mấy chiếc bàn gỗ bày hàng trước cửa lớn . ở giữa có một lối đi để khách thông vào . Hai lão già râu chứ bát mặt áo trường bào ngồi phía sau bàn gỗ
Phía sau mỗi lão già lại có hai đại hán võ phục đứng đó .
Mã Văn Phi mục quang sắc bén liếc nhìn đại hán đứng sau lưng lão già hiểu ngay chúng là những tay cao thủ võ lâm kiêm tụ nội ngoại. Y ngấm ngầm đề tụ chân khí đề phòng chậm chạp tiến bước về phía trước.
Tiêu Lĩnh Vu theo sau cách không đầy hai thước.
Hiện giờ chàng đã thay đổi sắc mặt thành ra người da vàng ốm nhắt song trong cặp mắt ẩn dấu nhãn thần rất linh lợi.
Mã Văn Phi đi tới trước bàn , ba lão già đều đứng dậy nghiêng mình nói :
- Xin quí khách lưu danh .
Mã Văn Phi cười mát đáp :
- Tổng thủ lãnh bốn tỉnh Dự , Ngạc , Tương, Cấm tên gọi Mã Văn Phi.
Lão gia mé tả nghiêng mình nói :
- Té ra đây là Mã đại gia . Ðại gia lưu danh lại được chăng ?
Lão hai tay cầm cây bút đưa lên .
Mã Văn Phi đón lấy bút kiêm tên họ như rồng bay phượng múa vào tấm đoạn trắng để trên bàn .
Lão già mé hữu tươi cười nói :
- Ðại gia nguyên lượng cho coi ngân bài được chăng ?
Mã Văn Phi không chờ đối phương hết lời đã thò tay vào bọc lấy ngân bài đưa cho lão .
Lão già đón lấy ngân bài coi kỷ lại một lượt rồi hai tay đưa trả nói :
- Xin Mã lão gia giữ vật này cho cẩn thận .
Mã Văn Phi chau mày đã toan nổi nóng nhưng lại cố nhịn y lấy ngân bài lại rồi mới thủng thẳng hỏi :
Lão già mé tả dương mắt lên nhìn Tiêu Lĩnh Vu , chờ Mã Văn Phi thu ngân bài lại rồi mới hỏi :
- Vị này là người thế nào với Tổng thủ lãnh .
Mã Văn Phi lạnh lùng đáp :
- Y là kẻ tùy tùng , trong phong thư đã chỉ rõ mỗi tấm ngân bài có thể cho hai người vào trang. Chẳng lẽ tại hạ coi lầm ư ?
Lão già mé tả nghiêng mình cười nói :
- Xin Tổng thủ lãnh đừng nổi nóng. Bọn tiểu nhân vâng lệnh làm việc bất đắc dĩ phải hỏi rõ thân thế y. Nếu y là một tên tiểu công đi theo Mã gia thì bọn tiểu nhân còn phải chuẩn bị chỗ ăn nằm cho y .
Hắn lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Cách xưng hô tiểu ca thế nào ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tại hạ là Mã Thành .
Ðoạn chàng cất bước tiến về phía trước .
Lại nghe lão già mé hữu lớn tiếng hô :
- Dự , Ngạc, Tương , Cám tổng thủ lãnh Mã Văn Phi cùng tùy tùng là Mã Thành đã tới .
Bổng thấy một ả nữ tỳ áo hồng và một tên đồng tử áo lam chạy ra nghinh tiếp thi lễ nói :
- Bọn tiểu nhân nghênh tiếp Mã đại gia .
Mã Văn Phi nghĩ thầm :
- Họ có vẻ khoa trương lắm !
Y liền vẫy tay đáp :
- Cô nương bất tất phải đa lễ !
Mỹ tỳ áo hồng mửn cười nói :
- Tiểu tỳ xin dẫn đường cho Mã gia .
Rồi thị xoay mình đi trước.
Mã Văn Phi cất bước theo sau . Tiêu Lĩnh Vu đi theo Mã Văn Phi . Tên đồng tử áo lam đi sau cùng .
Mã Văn Phi nghĩ bụng :
- Phía trước có người dẫn đường đằng sau có người đoạn hậu . Cách phòng vệ thật là nghiêm mật.
Mỹ tỳ áo hồng dẫn hai người tiến theo cửa lớn treo đèn kết hoa, hoặc theo con đường rải thảm màu hồng , đến trước cửa sảnh đường thì dừng lại thị lớn tiếng hô :
- Tổng thủ lỉnh bốn tỉnh Dự, Ngạc , Tương , Cám là Mã Văn Phi đại gia đã tới .
Một thiếu niên ăn mặc sa hoa từ trong đại sảnh thủng thìn bước ra đón tiếp .
Tiêu Lĩnh Vu vừa ngó thấy người này bất giác giật mình vội cúi đầu xuống , thu mục quang lại .
Thiếu niên ăn mặc xa hoa ra ngoài cửa sảnh đường đứng chắp tay nói :
- Tiểu đệ là Chu Triệu Long được nghe đại danh Mã huynh từ lâu . Mã huynh giá lâm khiến cho Bách Hoa Sơn Trang thêm phần rực rỡ.
Mã Văn Phi đáp lễ nói :
- Tại hạ đâu dám nhận lễ đón tiếp của Chu Nhị Trang chúa . Xin có lời bái tạ.
Chu Triệu Long cười khanh khách nói :
- Mã huynh dạy quá lời .
Ðoạn gã dắt Mã Văn Phi sánh vai bước vào sảnh đường.
Tiêu Lĩnh Vu vẫn nhìn xuống đi theo Mã Văn Phi .
Trong sảnh đường mới có bảy tám người . Chu Triệu Long cũng không giới thiệu đưa Mã Văn Phi qua sảnh đường rồi cười nói :
- Mã huynh ở xa tới đây xin vào Thủy Trúc hiên nghỉ ngơi một chút . Ðêm nay tiểu đệ sẽ thết yến tẩy trần .
Thủy Trúc hiên là một trong bốn quán nghinh tân . So với Lan Hoa tinh xá, Mai Hoa Các, Mẫu Ðơn đình nó là kém nhất . Tiêu Lĩnh Vu là Tam trang chúa ở Bách Hoa Sơn Trang đã khá lâu mà chưa bước chân vào Thủy Trúc Hiên bao giờ.
Hiển nhiên Bách Hoa Sơn Trang coi Tổng thủ lãnh bốn tỉnh Dự , Ngạc , Tương , Cám không trọng vọng lắm.
Chu Triệu Long dẫn Mã Văn Phi đi qua mấy luống hoa tiến vào trong Thủy Trúc Lâm. Nơi đây vô số gạch đỏ xếp xếp thành tịch xá tản mác khắp trong rừng trúc.
Chu Triệu Long dẫn Mã Văn Phi đến gần trước một ngôi tịnh xá rồi cười nói:
- Nơi đây là chỗ để Mã huynh nghỉ ngơi . Mấy bữa nay trong Bách Hoa Sơn Trang nhiều khách quá không đủ phòng xá ứng dụng . Xin khuất tất Mã huynh trong căn nhà hủ lậu này vài ngày.


 

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng phẩn khích không nhẫn nại được nữa đứng phắc dậy.
Ngọc Lan rất đổi bồn chồn ngấm ngầm bật ngón tay vào chân Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ đập tay xuống bàn nói :
- Ðại ca nghĩ chu đáo như vậy. Tiểu đệ nên lạy tạ một lạy .
Chàng là người rất thông minh, nhận được cái bật tay cảnh cáo của Ngọc Lan liền tỉnh táo lại ngay, vội thay đổi tâm ý. Chàng vén áo toan lạy phục xuống thật sự.
Thẩm Mộc Phong vẩy tay một cái, một luồng kình lực xô ra ngăn lại. Hắn nghiêm trang nói :
- Tam đệ bất tất phải đa lễ. Tiểu huynh có mấy lời cốt yếu muốn bàn với Tam đệ.
Tiêu Lĩnh Vu cũng mượn cơ hội xuống đài, ngồi lại nguyên vị hỏi :
- Ðại ca có điều chi dạy bảo ?
Thẩm mộc Phong đáp :
- Chuyến này tiểu huynh tái xuất giang hồ trong lòng đã coi Tam đệ là một tay địch thủ ghê gớm. Bây giờ tiểu huynh lại thấy Tam đệ lâm sự quyền biến rất khôn ngoan, đủ tỏ nhận xét của tiểu huynh không lầm...
Tiêu Lĩnh vu nói :
- Ðại ca quá khen rồi.
Thẩm Mộc Phong lại nói : .
- Có đạo thì song hùng không đứng với nhau được. Tòa Bách Hoa Sơn Trang nhỏ mọn này làm sao bao dung nổi cả hai nhân vật anh hùng là tiểu huynh và Tam đệ ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Ðại ca thật quá đa tâm ! Tiểu đệ không hoài bão ý chí làm hùm chúa tể một phương.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Dù cho Tam đệ nhạt mùi danh lợi, nhưng anh em chúng ta đã không đồng đạo thì khó mà mưu sự với nhau. Chung qui cũng đến lúc trở mặt thành thù gặp nhau bằng gươm giáo.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Vì vậy mà đại ca cướp song thân tiểu đệ đem về đây làm con tin để tiểu đệ phải làm tôi mọi cho Bách Hoa Sơn Trang chứ gì ?
Thẩm Mộc Phong cười mát nói :
- Trước khi trời mưa Tam đệ muốn đoán thế nào cũng được.
Tiêu Lĩnh Vu sắc mặt biến đổi mấy lần lúc xanh lè lúc trắng lợt. Thời gian khoảnh khắc này, chàng coi dài tựa mấy chục năm.
Thẩm Mộc Phong nâng chung rượu trên bàn lên cười hỏi :
- Mời Tam đệ uống cạn chung rượu trước mặt được chăng ?
Tiêu Lĩnh Vu nâng chung lên thủng thẳng đáp :
- Ðại ca đã đề cao tiểu đệ như vậy, sao không ngấm ngầm hạ độc thủ gia hại tiểu đệ, mà lại làm đau khổ cho song thân tiểu đệ là những người đã già nua tuổi tác ?
Thẩm Mộc Phong cười đáp :
- Trên đời chẳng có nút buộc vào không cởi được. Huống chi tiểu huynh mời lệnh tôn lệnh đường đến đây tuyệt không có ý gia hại.. . .
Tiêu Lĩnh vu nổi lòng phẫn uất không ngăn cản được đập bàn nói :
- Ðại ca đã vô tình như vậy thì đừng trách tiểu đệ vô nghĩa...
Chàng xé vạt áo đánh "roạt" một tiếng, nói tiếp :
- Anh em chúng ta từ đây cắt bào, tuyệt giao.
Thẩm Mộc Phong cười rộ đáp :
- Nước băng và khói lữa khó ở chung lò. Chẳng sớm thì muộn anh em ta phải có ngày nay...
Hắn ngừng tiếng cười lạnh nói tiếp :
- Tình nghĩa giữa chúng ta đã đoạn tuyệt, vậy từ nay trở đi ai trông vào trí mưu của người đó để tranh bá trên chốn giang hồ.
Tiêu Lĩnh Vu ngẩn người ra nói :
- Tiểu đệ trước nay vốn không mưu đồ tranh bá.
Chàng biết mình ở vào hoàn cảnh rất kém thế. Thẩm Mộc Phong đã chọc giận chàng.
Lại nghe hắn cười lạt nói tiếp : .
- Dù Tam đệ không tranh hùng tranh bá thì cũng là một trở lực rất lớn cho cuộc mưu đồ bá nghiệp của Thẩm mỗ ở võ lâm...
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Giờ ngọ ngày mai mời Tiêu gia đến dưới lầu Vọng Hoa để gặp lệnh tôn và lệnh đường. Xin thứ cho Thẩm mỗ không lưu đại giá nữa.
Giọng nói của hắn không những đã tuyệt tình nghĩa anh em mà còn hạ lệnh trục khách.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng cực kỳ bi phẫn nhưng nghĩ đến mối sinh tử của song thân chàng không dám nổi nóng, cố nén xúc động chắp tay đáp :
- Giờ ngọ ngày mai Tiêu mỗ xin y ước.
Thầm Mộc Phong mĩm cười đáp :
- Xin miễn cho Thẩm mỗ khỏi tiển chân.
Tiêu Lĩnh vu đáp lại bằng một tiếng "không dám" rồi trở gót xuống lầu.
Kim Lan, Ngọc Lan cũng đứng lên muốn cất bước đi theo.
Chu Triệu Long lớn tiếng quát :
- Ngồi xuống.
Hai cô đã quyết định liều chết, quay lại ngó Chu Triệu Long một cái rồi cứ cất bước.
Chu Triệu Long tức giận quát :
- Quan tiện tỳ này hổn thật !
Gã đứng phắt dậy nhẩy xổ về phía hai cô.
Thẩm mộc Phong vẩy tay một cái. Một luồng kình lực xô ra cản Chu Triệu Long lại.
Hắn nói :
- Cứ để chúng đi !
Kim Lan, Ngọc Lan quay lại khép nép thi lễ : .
- Ða tạ đại trang chúa. .
Thẩm Mộc Phong nói :
- Bất tất phải thế ! Các người đã theo Tiêu Lĩnh Vu thì không phải là người trong Bách Hoa Sơn Trang nữa.
Kim Lan nghiến răng nói :
- Bọn nô tài xin tuân mệnh.
Cô dắt Ngọc Lan chạy theo Tiêu Lĩnh Vu.
Chu Triệu Long nhìn bóng sau lưng hai cô cho đến khi mất hút rồi mơ màng hỏi :
- Ðại ca định buông tha hai con nha đầu đó thật ư ?
Thẩm Mộc Phong cười đáp :
- Người cùng thì liều mạng, chó cùng thì cắn đại. Nếu không có người đi kèm Tiêu Lĩnh Vu để khuyên giải gã, khó lòng tránh khỏi chuyện gã quyết tâm liều mạng. Như vậy há chẳng làm cho tiểu huynh phải hao phí một phen tâm cơ ?
Chu Triệu Long nói :
- Ðại ca thần cơ diệu toán. Tiểu đệ không bao giờ bì kịp.
Thẩm Mộc Phong cười nói :
- Ta đoán Tiêu Lĩnh Vu đi rồi quyết không dừng lại ở Bách Hoa Sơn Trang.
Vậy Nhị đệ truyền dụ đi cho các trạm canh chỉ ngấm ngầm theo dõi chứ đừng ra tay cản trở.
Chu Triệu Long "dạ" một tiếng rồi rảo bước xuống lầu.
Nhắc lại Tiêu Lĩnh Vu xuống Vọng Hoa Lâu xuyên ra khỏi Bách Hoa Sơn Trang ngay.
Kim Lan và Ngọc Lan đi theo sát chàng. Ba người lẳng lặng lướt nhanh.
Chớp mắt đã đi được năm, sáu dặm đường.
Kim Lan khẽ hỏi :
- Tam gia định đi đâu đã nghĩ chưa ?
Tiêu Lĩnh Vu thở phào một cái đáp :
- Không trách người giang hồ đều coi Thẩm Mộc Phong như nước lũ, như mãnh thú. Quả hắn là người nham hiểm tàn độc.
Ngọc Lan khẽ thở dài nói :
- Ðại trang chúa định nhân cơ hội Tam gia về quê gây nên một trường sát kiếp để không còn chỗ nương thân mà phải trở về Bách Hoa Sơn Trang. Không ngờ Tam gia lại là một nhân sĩ nghĩa hiệp, tuy bao nhiêu lần bị bức bách mà không chịu khai sát giới. Phong độ nhân hiệp của Tam gia chính là chỗ cay cực của Ðại trang chúa, nên y cướp lão gia cùng phu nhân để làm con tin...
Kim Lan nói tiếp :
- Ðại trang chúa bắt Ngọc muội cùng Ðường tam Cô uống Hóa cốt độc đan để buộc chân Tam gia chiếu cố được chỗ này phải bỏ chỗ kia. Chúng ta mà chết cũng khiến cho Tam gia phẩn nộ, nổi nóng giết người là trúng kế y. Không ngờ Tam gia có phước gặp nhiều người trợ giúp, lại được Tiền Ðại Nương tặng linh dược giải trừ Hóa cốt độc đan. Ðại trang chúa còn phát giác chúng ta khuynh tâm với Tam gia, phản bội Bách Hoa Sơn Trang nên lão cướp song đường của Tam gia để cho chúng ta thành những tên đầu tử trong vụ này.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói :
- Các cô bất tất phải tự trách mình. Thẩm Mộc Phong đã dụng tâm bắt song thân ta làm con tin thì dù Ngọc Lan cô nương chưa giải trừ được thuốc độc, hoặc mình cứ tàn sát những nhân vật võ lâm ngăn cản chúng ta, e rằng hắn cũng không thay đổi ý định bắt song thân ta.
Hai cô buồn rầu hỏi :
- Bây giờ Tam gia định đi đâu ?
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một chút rồi nói :
- Chúng ta hãy tìm chỗ bí ẩn để nghỉ ngơi một lúc.
Kim Lan nói :
- Theo chỗ tỳ thiếp biết thì trong khu vực trăm dặm vuông đều thuộc phạm vi canh gác của Bách Hoa Sơn Trang. Chỗ nào họ cũng có tai mắt.
Tiêu Lĩnh Vu cặp mắt lấp loáng nói :
- Ta mà phát giác thì bọn chúng đừng hòng sống.
Ngọc Lan nói :
- Theo ý tiện thiếp trước khi Tam gia chưa được gặp lão gia cùng phụ nhân tưởng không nên sát hại người Bách Hoa Sơn Trang.
Tiêu Lĩnh Vu gan dạ chua xót, hai hàng lệ tuôn ra. Chàng ngửa mặt lên nói Tiêu Lĩnh Vu này chưa được quì dưới gối song thân tỏ chút tình hiếu thảo còn làm liên lụy cho hai vị lão nhân gia phải đau khổ. Tội nghiệt thật là thâm trọng...
Chàng nói đoạn nước mắt đầm đìa chảy xuống má.
Kim Lan thò tay vào bọc móc ra một tấm khăn lá đưa cho chàng và tìm lời khuyên giải :
- Lão gia cùng phu nhân là người lành tất được trời giúp. Tam gia không nên quá đổi ưu phiền. Trước tình trạng này tam gia cần phấn khởi tinh thần mưu đồ hậu sự tìm cách cứu lão gia cùng phu nhân mới phải.
Tiêu Lĩnh Vu đón lấy khăn tay lau nước mắt, thở dài nói :
- Trong Bách Hoa Sơn Trang cao thủ đông như kiến. Chỗ nào cũng bố trí mai phục. Tiêu mỗ tuy không sợ họ, nhưng cứu người chẳng phải chuyện dễ dàng.
Ngọc Lan nói :
- Ðúng thế thật ! Bọn tiện thiếp tuy sẳn lòng muốn thác không từ, nhưng tự biết mình võ công kém cỏi, khôn bề giúp sức Tam gia. Tam gia dù dũng lược hơn người nhưng khó mà vừa cự địch vừa cứu hai vị lão gia. Tưởng phải kiếm người trợ lực mới xong. .
Tiêu Lĩnh Vu nghiến răng đáp :.
- Ta xẩy chân một bước mà phải ôm hận, lại là cái đích cho bao nhiêu mũi tên võ lâm bắn vào. Ai ai cũng coi ta bằng con mắt thù hằn thì kiếm đâu ra được tay trợ thủ ?
Kim Lan ngọt ngào nói :
- Vụ này không phải cấp bách trong lúc nhất thời, chúng ta sẽ tính kế lâu dài. Bây giờ hãy kiếm một chỗ dung thân rồi sẽ bàn.
Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên nhớ tới tòa phá miếu hoang vu. Tại đó chàng đã thu phục Trung Châu Nhị Cổ, lại gặp Ðộc thủ Dược Vương và xuýt nữa chàng bị lão lấy hết huyết dịch toàn thân. Tòa miếu này để lại trong đầu óc chàng một ấn tượng rất sâu xa.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, miệng chàng đáp :
- Ði ! Ta đưa các cô đến chỗ có thể dung thân được.
Ba người liền thi triển khinh công chạy về phía Bắc.
Tiêu Lĩnh Vu ngựa quen đường cũ , chàng dẫn hai cô chạy thật nhanh. Chỉ trong khoảng thời gian chừng ăn xong bửa cơm là tới tòa phá miếu.
Bốn bề cây khô lá vàng càng tăng thêm vẻ tiêu điều.
Tiêu Lĩnh Vu dẫn Ngọc Lan, Kim Lan vào hậu viện đến thẳng gian sương phòng mé Ðông.
Bữa trước chàng đã cùng Trung Châu Nhị Cổ ước hẹn nếu trên chốn giang hồ xẩy biến cố, liên lạc khó khăn thì cứ đến căn sương phòng này coi trong cổ qụan tài tận mé Nam xem có tin báo cáo gì không. Hôm ấy chàng y ước tới nơi lại chạm trán Ðộc Thủ Dược Vương cùng cô gái của lăo bị bệnh kinh niên, hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Bây giờ đến thăm cảnh, bất giác chàng nhớ lại những chuyện đã qua.
Chàng dẫn hai cô đi thẳng vào sương phòng.
Ngọc Lan khẽ thở dài nói :
- Tam gia ! Tỳ thiếp cũng đã đến kiếm Tam gia ở đây mà không gặp.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Ta biết rồi. Cô chạm trán Kim Hoa phu nhân. Bà ta muốn cáo tố với Ðại trang chúa và kiếm cho cô một lão mắt chột, chân sắt...
Ngọc Lan ngạc nhiên hỏi :
- Sao Tam gia lại biết thế ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Lúc đó ta cũng bị Ðộc Thủ Dược Vương giam hảm ở trong nhà để lấy máu.
Ngọc Lan bật cười nói :
- Kim Hoa phu nhân đối với Tam gia có tấm lòng rất tốt.
Kim Lan đột nhiên chau mày nói :
- Không hiểu Kim Hoa phu nhân đi đâu. Nếu bà ở trong Bách Hoa Sơn Trang mà được tin Tam gia trở về, tất bà đã xuất hiện để tương kiến. Nhưng không thấy bà đâu thì chắc bà rời khỏi Bách Hoa Sơn Trang rồi .
Ngọc Lan nói : .
- Nếu Kim Hoa phu nhân còn ở Bách Hoa Sơn Trang thì bà cũng giúp Tam gia được một tay.
Kim Lan nói :
- Ðúng thế ! Toàn thân Kim Hoa phu nhân đều có chất kịch độc không thể lường được. Cả Ðại trang chúa cũng phải sợ bà.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện bất giác đã đến cửa phòng. Hai cánh cửa đều đóng kín.
Tiêu Lĩnh Vu động tâm nhớ tới ngày trước gặp Ðộc Thủ Dược Vương, chàng nghĩ thầm :
- Nơi đây ít có vết chân người. Trong nhà đã đặt quan tài, ngoài miếu không tăng đạo coi giữ. Sao cái cửa này lại đóng kín ?
Kim Lan thấy Tiêu Lĩnh Vu đứng yên không nhúc nhích. Cô không nhịn được khẽ hỏi :
- Tam gia ! Sao lại không vào ?
Tiêu Lĩnh Vu khẽ đáp : .
- Các cô nên phòng bị cẩn thận.
Chàng đưa tay mặt khẽ đẩy cửa gổ.
Kẹt một tiếng vang lên. Cát bụi bay mù. Cánh cửa mở ra.
Tiêu Lĩnh Vu chậm chạp bước vào trong nhà đi thẳng tới cổ quan tài ở mé Nam. Chàng vận kình lực vào tay mở nắp áo quan.
Bỗng nghe tiếng chim hót líu lo từ trong quan tài vọng ra.
Tiêu Lĩnh Vu Sửng Sốt . Chú ý nhìn vào trong quan tài có đặt một cái lồng chim rất xinh xắn. Trong lồng nhốt một con anh vũ nó nhẩy nhót không ngừng.
Kim Lan thò đàuu ngó vào rồi vươn tay xách cái lồng chim ra. Lồng chim này cột bằng bạc, nan bằng giây vàng trong thật rực rỡ.
Kim Lan cầm lồng chim, mặt cô lộ vẻ vui mừng. Cô coi một lúc rồi đặt vào quan tài, miệng không ngớt khen ngợi :
- Cái lồng chim này đẹp quá !
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm không nói gì. Chàng nghĩ thầm trong bụng :
- Ta đã ước hẹn liên lạc với Trung Châu Nhị Cổ ở trong tòa miếu hoang này. Lần đầu ta đến đây chạm trán phải Ðộc Thủ Dược Vương và đứa con gái của lão. Lần này lại chỉ thấy con anh vũ. Cứ coi cái lồng cột bạc nan vàng thì đủ biết chủ nhân của nó quí nó lắm. Hắn phải bỏ chim vào quan tài chắc là nơi đây
hoang vu ẩn bí, hắn mới yên tâm được...
Chàng nghĩ tới đây bất giác bật cười.
Ngọc Lan khẽ hỏi :
- Tam gia cười gì vậy ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Ta nghĩ ngươi dấu con chim ở đây yên trí là một nơi ẩn bí không ai lần mò đến. Nhưng hắn đã không ngờ ta lại tìm được tới đây. .
Kim Lan khẽ thở dài nói :
- Tiện thiếp tuy không có tài hiểu về chim nhưng thấy bộ lông toàn thân màu xanh biếc thì chắc cũng là một giống khó kiếm. Hỡi ơi, nếu chúng ta không gặp tình trạng bấp bênh, chẳng hiểu sống chết ra sao thì tiện thiếp muốn lấy nó đem theo.
Ngọc Lan cũng thở dài nói :
- Con anh vũ này để trong quan tài khá lâu rồi.
Tiêu Lĩnh vu lấy làm kỳ hỏi :
- Sao cô lại biết thế ?
Ngọc Lan đáp :
- Cứ coi cái cóng đựng thức ăn hết rồi, chung nước cũng khô cạn, ít ra là nó ở trong này hai ngày, hai đêm rồi.
Tiêu Lĩnh Vu để ý nhìn lại thì quả nhiên trong lòng không có một hạt lương, một giọt nước. Bất giác chàng chau mày nói :
- Ðúng rồi ! Chủ nhân con anh vũ này thật là hồ đồ.
Kim Lan nói : .
- Theo ý nghĩ của tiện thiếp thì e rằng y đã ngộ hại.
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngẩn không nói gì.
Ngọc Lan nói :
- Kim Lan tỷ tỷ nói đúng đó là trong vòng mấy chục dặm quanh vùng Bách Hoa Sơn Trang, ai cũng có thể mất mạng bất cứ lúc nào phải không ?
Kim Lan hỏi :
- Người ta đã yêu quí con chim mà đem dấu ở nơi bí ẩn này bỏ đi một mình không đem theo, dĩ nhiên phải có duyên cớ.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Ðược rồi ! Chúng ta hãy nghỉ lại trong căn nhà này một đêm. Sáng mai lúc lên đường mà không thấy chủ nhân con anh vũ thì mở lồng cho nó bay đi. ..
Chàng dừng lại một chút đưa mắt nhìn hai cô nói tiếp :
- Chẳng hiểu các cô ở đây có sợ không ?
Kim Lan lắc đầu đáp :
- Tiểu tỳ không sợ.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Vậy chúng ta ngồi đây điều dưỡng.
Lòng chàng cũng có chút hy vọng. Chàng mong trong đêm nay có kỳ tích gì xuất hiện, tỷ như Trung Châu Nhị Cổ tìm đến tòa nhà miếu hoang lương này.
Vừng thái dương đã lặn non đoài. Bức màn đêm buông xuống. Bóng tối càng tăng thêm cảnh tượng thê lương khủng khiếp trong tòa miếu hoang.
Bỗng một hồi chim hót líu lo từ trong lồng vọng ra đã phá bầu không khí tịch mịch tối tăm.
Ngọc Lan khẽ cười nói :
- Chắc con chim kia đói lắm rồi. Chúng ta buông tha nó quách. .
Tiêu Lĩnh Vu chau mày đáp : .
- Nếu chủ nhân nó nửa đêm trở về mà không thấy con chim yêu quí tất chất vấn chúng ta mà lại gặp lúc đang điều dưỡng thì chúng ta trả lời họ thế nào .
Ngọc Lan đáp :
- Nếu chủ nó thương yêu nó thật thì phải nghĩ đến chỗ đồ ăn, đồ uống của nó sẽ cạn hết.
Tiêu Lĩnh vu nghĩ thầm trong bụng :
- Cô này nói cũng có lý.
Rồi chàng không hỏi nữa.
Ngọc Lan khẽ mở nắp quan tài lấy chiếc lồng chim, cất giọng ôn nhu hỏi :
- Tam gia ! Buông tha nó ra được không ?
Tiêu Lĩnh Vu khẽ đằng hắng một tiếng rồi đáp :
- Ðược lắm.
Ngọc Lan mở lồng chim miệng nói :
- Ngươi trốn đi thôi ! .
Con anh vũ ra khỏi lồng không bay đi ngay. Nó lạng quanh quẩn trên đầu Ngọc Lan một vòng rồi mới bay đi.
Kim Lan khẽ nói :
- Con chim này đã có tính thông linh.
Ngọc Lan từ từ đặt cái lồng chim vào trong quan tài rồi đậy nắp lại. Cô cười nói :
- Nếu chủ nó trở về hỏi mà chúng ta không chịu thừa nhận đã thả chim, y cũng chẳng làm gì được.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
- Cô này mới thả chim của người ta liền chuẩn bị những lời cả xóa.
Chàng nhắm mắt lại vận khí điều hòa hơi thở. Chỉ trong khoảnh khắc chàng đi vào chỗ quên hết mọi sự vật.
Chàng vận khí lưu hành một lúc rồi tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy hai ả nữ tỳ vẫn ngồi bên quan tài ngơ ngẩn xuất thần. Chàng khẽ thở dài hỏi :
- Sao các cô không nhân cơ hội này vận khí điều dưỡng ? Ngày mai e rằng chúng ta phải trãi qua một phen chiến đấu sinh tử.
Kim Lan đáp :
- Tiện thiếp vì Tam gia ngồi nghĩ kế hoạch nhưng không sao tìm ra kế lưỡng toàn.
Tiêu Lĩnh Vu khuyên nhủ :
- Việc đã đến thế này lo lắng cũng vô ích. Cô bất tất phải nghĩ nhiều cho mệt trí. Cứ để đến sáng mai chúng ta sẽ tùy cơ hành động.
Ngọc Lan đột nhiên đứng thẳng lên hỏi :
- Tam gia ! Tam gia có nắm vững được phần nào thắng được Ðại trang chúa không ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Cái đó khó nói lắm. Thẩm Mộc Phong là người rất thâm hiểm, kín đáo, khó có thể coi bề ngoài mà biết được. Nhưng dù võ công hắn cao cường đến đâu, tâm địa thâm hiểm thế nào đi nữa, ta cũng không sợ hắn.
Ngọc Lan nói :
- Tỳ thiếp nói mấy câu này có lầm lẫn cũng xin Tam gia đừng nổi nóng.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Cô có điều gì thử nói nghe coi.
Ngọc Lan nói :
- Tam gia tuy võ công cao cường, nhưng sức một người khó lòng thắng nổi bao nhiêu cao thủ trong Bách Hoa Sơn Trang. Ngày mai xin Tam gia thận trọng giữ mình. Nếu Tam gia nhẫn nại được càng hay, mà không nhẫn nại được phải động thủ cũng không nên cố chấp và đừng lo đến sự an toàn cho chị em tiểu tỳ.
Tam gia phải phá vòng vây mà ra cho thoát khi cần đến...
Tiêu Lĩnh Vu nhíu cặp lông mày hỏi :
- Kẽ làm con mà không hết đạo hiếu dưới gối song thân là một điều đáng ân hận suốt đời, nếu còn làm phiền cho song thân đau khổ thì dù muôn thác cũng không đủ chuộc tội.
Ngọc Lan nói :
- Tam gia ! Thẩm Mộc Phong bắt lão gia cùng phu nhân chỉ vì mục đích muốn chế phục Tam gia. Hể Tam gia giữ được bình tỉnh là Thẩm Mộc Phong đành uổng phí một phen tâm huyết.
Cô nói bằng một giọng rất tha thiết và ẩn dấu một phần không tiện thốt nên lời. Cô đành nói vòng quanh để ngấm ngầm thức tỉnh Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu là người thông tuệ hơn đời, chàng hiểu cô muốn khuyên ngày mai đừng đến phó ước là Thẩm Mộc Phong phải chán nản vì cuộc mưu đồ của hắn không thành.
Chàng liền chau mày đáp :
- Việc này bất tất hai vị phải nhọc lòng, ta tự có chủ ý. Hai vị không nên theo ta phó ước và nhân cơ hội này trốn đi là hơn.
Ngọc Lan nở một nụ cười thê lương nói :
- Bọn tỳ thiếp chết chẳng có chi đáng tiếc, nhưng Tam gia...
Tiêu Lĩnh Vu khoát tay ngắt lời :
- Chúng ta bất tất bàn đến chuyện này nữa. Các cô nên nghĩ đi.
Ngọc Lan không dám nói nhiều, cố nhắm mắt điều hòa hơi thở.

<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 69
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com