watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:13:2829/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thất Tuyệt Ma Kiếm - Kim Dung - Chương 151-180 - Hết - Trang 30
Chỉ mục bài viết
Thất Tuyệt Ma Kiếm - Kim Dung - Chương 151-180 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Tất cả các trang
Trang 30 trong tổng số 30


Hồi 180: Hết Oán Thù Biến Thành Giai Ngẫu

Hai người vừa đi đường vừa tra xét cỏ cây cùng cát vụn trên mặt đất.
Bỗng nghe Hàn Kế Tín lớn tiếng:
-Các vị hãy khoan tâm. Tại hạ không bố trí hoả dược hay lôi pháo trên mặt đất đâu.
Lý Hàn Thu cười lạt nói:
-Các hạ đừng nói chuyện dông dài nữa, nếu chân tay của các hạ đã đến đũ thì kêu bọn họ ra động thủ đi!
Hàn Kế Tín đáp:
-Tại hạ đã ước hẹn cuộc chiến này thì dĩ nhiên không trốn lánh đâu.
Lý Hàn Thu nói:
-Hay lắm! Các hạ đã có ý động thủ, tưởng đôi ta hãy cùng quyết đấu sinh tử một phen trước đi. Thực ra người ngoài đa số không có tội lỗi gì. Các hạ vì bảo vệ cha bác mà tại hạ phải báo thù cho thân nhân. Chúng ta mới là những vai chính trong cuộc chiến này. Cuộc quyết đấu sinh tử giữa chúng ta kết liễu là có thể bớt được bao nhiêu người bị chết uỗng.
Hàn Kế Tín gật đầu đáp:
-Được lắm! Nhưng tại hạ có lời yêu cầu, các hạ thử nghe xem có thể ưng thuận được , đồng thời tại hạ có thể tin cậy thì tại hạ nguyện thay cho bá phụ cùng phụ thân để kết liễu công cuộc bửa nay.
Lý Hàn Thu hỏi:
-Việc tại hạ ưng thuận chẳng có gì khó khăn, nhưng Hàn huynh làm thế nào cho tại hạ tin được?
Hàn Kế Tín vẫy tay hô:
-Mời Du cô nương ra đây.

Du Tiểu Quyên đã ở với Hàn Kế Tín một thời gian. Hai người thường dong cương sóng vai đi du ngoạn hưởng hoa nên đối với chàng thiếu niên tài trí này, lòng riêng nàng đã kính yêu. Nhưng cuộc mưu đồ của nàng dấu tận đáy lòng mà mối tình sâu xa cũng bí ẩn đến nỗi chính nàng cũng không biết tới. Lúc nay gặp cuộc đối đầu quyết đấu sinh tử, mối tình ái ẩn nấp trong thâm tâm bấy lâu nay đột nhiên phá vòng vây nhãy vọt ra ngoài.

Đột nhiên nàng biến thành con người mất hết khí lực, uể oải tiến ra hai bước nét mặt bâng khuâng hỏi:
-Chuyện gì vậy?
Hàn Kế Tín đáp:
-Tại hạ phiền cô nương làm bảo chứng cho vụ này.
Ga chăm chú đưa mắt nhìn Lý Hàn Thu hỏi:
-Lý huynh! Gặp trường hợp mà tiểu đệ bị chết dưới lưỡi kiếm của Lý huynh trong cuộc chiến này. Lý huynh có thể buông tha gia phụ được chăng?
Lý Hàn Thu trầm ngâm một chút rồi đáp:
-Tiểu đệ không buông tha được. Nhưng Hàn huynh không chết đâu.
Hàn Kế Tín hỏi:
-Nếu vậy thì Lý Huynh chịu thua hay sao?
Lý Hàn Thu đáp:
-Tiểu đệ sẽ bõ kiếm chịu chết để tùy người xử trí.
Hàn Kế Tín đột nhiên dương mắt lên nhìn Du Tiểu Quyên hỏi:
-Du cô nương có cao kiến gì không?
Du Tiểu Quyên ngơ ngác hỏi lại:
-Tiện thiếp...biết nói sao đây?
Hàn Kế Tín đáp:
-Nếu Lý Hàn Thu chịu buông tha đừng truy sát gia phụ mà được Du cô nương bảo đảm sau cuộc chiến này, những điều ân oán trong võ lâm đều tiêu tan hết , tại hạ xin cùng Lý Hàn Thu quyết đấu sinh tử mà tại hạ chết về lưỡi kiếm của y cũng được kể như đã trả nợ thay cho phụ thân rồi.
Du Tiểu Quyên buồn rầu ngắt lời:
-Hàn huynh không phải là đối thủ của Lý huynh đâu .
Hàn Kế Tín nói:
-Cái đó cô nương bất tất phải quan tâm.
Du Tiểu Quyên hỏi:
-Nội tổ cùng những nhân vật đầu nảo các môn phái lớn đều đã tới đây. Tiện thiếp không chủ trương được. Hởi ơi! Tiện thiếp là một đứa con gái nhỏ tuổi thì ai chịu nghe lời?
Hàn Kế Tín ngữa mặt lên trời cười rộ ba tiếng rồi nói:
-Nếu bọn họ nhất định bức bách tại hạ phải chiến đấu thì chưa biết ai chết về tay ai . Vụ này thật khó tính quá.
Du Tiểu Quyên nghe buông tiếng thở dài nói:
-Tiện thiếp biết Hàn huynh là người tốt, nhưng vì phụ thân mà bị liên luỵ. Các vị đã bõ đi rồi, hiếu tâm của Hàn huynh đến thế là hết. Trong lòng không có điều gì đáng ân hận. Vậy Hàn huynh cũng nên bõ đi thôi.
Mục quang của Hàn Kế Tín lúc nầy lạnh lẻo khác thường. Gã liếc nhìn bốn phía một lượt rồi cúi đầu xuống nói:
-Nợ máu phải trả bằng máu. Điều thiện điều ác có quả báo. Dù tại hạ có phải vùi xương nơi đây cũng là đáng tội. Nhưng cô nương có thể lui ra ngoài cuộc chiến này được không?
Du Tiểu Quyên đáp:
-Không thể được , nhưng tiện thiếp có thể buông tha cho Hàn huynh rời khỏi nơi đây.
Hàn Kế Tín mắt lo sát khí thủng thẳng nói:
-Vậy mời cô nương lui lại mấy bước.
Lần nầy Du Tiểu Quyên ngoan ngoản nghe theo, từ từ lui lại năm bước. Hàn Kế Tín từ từ vươn tay mặt với lấy thanh trường kiếm để dưới gầm chiếc ghế Thai Sư đứng lên nói:
-Lý Hàn Thu! Gia phụ tuy làm nên nhiều tội ác nhưng môn Thất Tuyết Ma Kiếm cũng không nên lưu truyền lại trên đời. Người nào đã luyện môn kiếm tà ác này rất bị ảnh huởng làm cho tính nết hung bạo.
Lý Hàn Thu dung yên nghiêm trang đáp:
-Cái đó các hạ có thể yên tâm. Vì tại hạ cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa....
Đột nhiên một tiếng gầm vang dội. Phong kiếm Mã Tương chống kiếm xông thẳng về phía Hàn Kế Tín.
Du Tiểu Quyên vội nói:
-Lão tiền bối . Bọn vãn bối còn có chuyện đang nói.
Đột nhiên mối ái tình trong lòng nàng nỗi lên chớp chứa tràn trề. Nàng hy vọng thuyết phục Hàn Kế Tín rời khỏi chốn này cho lẹ. Nếu Nam Thiên Nhất Công cùng hùng chúa mọi người đều đến nơi thì nàng không làm chủ được nửa.
Bỗng nghe Phong kiếm Ma Tương cười rộ nói:
- Lão phu giết phức gã đi cho rồi.
Soát một tiếng! Lão vung kiếm nhằm chém vào Du Tiểu Quyên. Lão có ngoại hiệu là Phong Kiếm, hành động chẳng suy nghĩ gì hết. Lão thấy Du Tiểu Quyên chận đường là vung kiếm chém liền.
Du Tiểu Quyên thấy thế kiếm của lão ghê gớm. Bắt buộc nàng phải tránh sang một bên.
Hàn Kế Tín nói:
-Dù lão có là hảo nhân đi nữa, nhưng lão cử động điên khùng như thế nầy thì để lão sống cũng chẳng ích gì.

Gã nói rồi đưa trường kiếm đẩy mạnh cho nấp quan tài bật ra. Trong quan tài bỗng có một người dậy. Hàn Kế Tín lại cầm trường kiếm trỏ vào Mã Tương miệng khẻ cất tiếng hú lên mấy câu quái dị. Quái nhân trong quan tài nhãy vọt ra nhanh như điện chớp xông thẳng vào Phong Kiếm Mã Tương. Phong Kiếm Mã Tương phóng kiếm lẹ ra. Ánh kiếm vọt lên ngăn cản quái nhân. Quái nhân kia tựa hồ không nghĩ gì đến sinh tử, dù thấy kiếm ca xông tới trước mắt vẫn nhãy xổ lại. Bỗng nghe một tiếng. Thế kiếm của Mã Tương đã xuyên vào trước ngực quái nhân. Quái nhân tuy bị trúng kiếm, năm ngón tay vẫn xoè ra chụp tới Mã Tương.
Kể ra trên chốn giang hồ chẳng thiếu gì ngươi hung hăng dùng phép đánh hai bên cùng chết, nhưng chưa từng thấy ai đánh bừa bải không kể gì đến tính mạng của mình. Quái nhân đã bị mũi kiếm của Ma Tương xuyên vào trước ngực mà hai bàn tay hắn cứ nắm lấy cạnh sườn mé tả và trước ngực Mã Tương. Mã Tương quát lên một tiếng rung thanh trường kiếm hất quái nhân trúng kiếm ra xa ngoài một trượng. Nhưng lão cũng đột nhiên quăng trường kiếm đi ngã lăn xuống đất.
Du Tiểu Quyên bồn chồn trong dạ chạy lại cúi xuống la gọi:
-Lão tiền bối! Lão tiền bối.....
Mã Tương hai mắt trợn tròn xoe nhin Du Tiểu Quyên nhưng không thốt nên lời. Bỗng thấy người lão dẫy đành đạch một hồi rồi từ từ nhắm mắt lại.
Du Tiểu Quyên đưa tay ra đở Mã Tương thì Hàn Kế Tín lạnh lùng quát:
-Đừng có đụng vào lão.
Đồng thời gã phóng chưởng đánh ra vèo một tiếng.
Du Tiểu Quyên vọt mình đi tránh khỏi phát chưởng. Nàng quay lại hỏi:
-Công tử muốn động thủ với tiện thiếp chăng?
Hàn Kế Tín lạnh lùng đáp:
- Mã Tương đã trúng phải chất kịch độc, cô nương mà đụng tay vào người lão cũng trúng độc chết liền.
Du Tiểu Quyên nghĩ tới công lực của Mã Tương thâm hậu là thế mà còn bị chết trong giây lát thì biết Hàn Kế Tín nói đúng sự thực Nàng không khỏi ngẫn người ra.
Hàn Kế Tín lại nói:
-Trong 12 cổ quan tài này có 12 độc nhân. Toàn thân họ đều bị chất kịch độc tiêm nhiểm rồi. Cứ đụng vào họ một chút là chất độc phát tác chết liền. Cuộc chiến bửa nay còn tiếp tục diễn ra cách này thì những người động thủ sẽ bị chết hết.
Lý Hàn Thu cười lạt nói:
-Giả tỷ Mã lão tiền bối mả biết đề phòng thỉ đâu đến nỗi bị độc nhân làm cho uỗng mạng.
Hàn Kế Tín nói;
-Tại hạ hy vọng các vị đừng sơ sót một điều là những độc nhân nầy, ngoài chất độc trong toàn thân, võ công họ không phải tầm thường , thân pháp họ cũng ít người bì kịp.
Du Tiểu Quyên hỏi:
-Hàn công tử ỷ vào bọn độc nhân trong 12 cổ quan tài kia để quyết thắng bại cùng bọn ta chăng?
Hàn Kế Tín đáp:
-Đúng thế! Cả hai bên đều không có ý nghĩ hòa , tất phải đi đến một cuộc sống mái.
Du Tiểu Quyên đưa mắt ngó Lý Hàn Thu nói:
-Lý huynh hãy lược trận để tiểu muội thử xem thân pháp bay nhãy của độc nhân thế nào?
Lý Hàn Thu lạng người ra chận đường Du Tiểu Quyên đáp:
-Để tại hạ thử cho . Xin cô nương lược trận dùm tại hạ.
Hàn Kế Tín nét mặt cực kỳ lạnh lẻo , lên tiếng:
-Cả hai vị cùng ra thử coi càng hay chứ sao?
Gã nói rồi huy động trường kiếm mở hai nấp quan tài ra. Bỗng trong quan tài có bóng ngươi thấp thoáng . Hai quái nhân ngồi dậy.
-Xin cô nương hãy lui lại, để tại hạ cự địch trước đã. Lý Hàn Thu thấy Phong Kiếm Mã Tương bản lảnh phi thường mà còn bị chết về tay độc nhân, khi nào chàng dám coi thường. Chàng đề tụ chân khí chuẩn bị đối địch. Hàn Kế Tín chưa giục mấy độc nhân vừa ngồi dậy ra khỏi quan đã công kích bên địch ngay, gã huy động trường kiếm mở hết những nắp quan tài còn lại ra. Bóng người thấp thoáng. Những người trong quan tài đều ngồi nhỏm dậy hết.
Lý Hàn Thu trầm giọng nói:
-Cô nương mau lùi lại kêu bọn họ dùng ám khí để đối phó.
Đột nhiên có tiếng niệm Phật hiệu vang lên. Mười hai vị tăng lữ khoác áo cà sa mau vàng từ trong rừng trúc đi ra. Mươi hai nhà sư đồng sắc phục nầy lộ vẻ đặc biệt trang nghiêm. Trong tay mỗi người cầm một thanh giới đao. Tiếp theo trong rừng có bóng người thấp thoáng. Tam đạo nhân râu dài mặc áo thanh bào. Cầm kiếm tiến lại. Những vị tăng đạo nầy đều là nhân vật phái Thiếu Lâm và phái Võ Đương từng được bạn hữu võ lâm tôn kính. Bỗng nghe nhà sư đi đầu lên tiếng.
-A Di Đà Phật! Những cơ quan mai phục trong rừng trúc của thí chủ đều bị Nam Thiên nhất công Du lão thí chủ thống lỉnh kỳ nhân vào hàng tiền bối hạ thủ phá huỷ hết rồi.......
Hàn Kế Tín sửng sốt hỏi:
-Có chuyện dó ư?
Nhà sư dẫn đầu đáp:
- Nếu chưa giải trừ được những mai phục bố trí trong rừng thì bọn lão tăng cùng các vị đạo nhân làm sao mà tới đây được?
Hàn Kế Tín biến sắc hỏi:
-Du Bạch Phong hiện giờ ở đâu?
Nhà sư dẫn đầu cười đáp:
-Du lão thí chủ cùng hai trưởng lão bản môn và mấy vị tiền bối phái Võ Đương đều bõ đi rồi.
Lại nghe người đúng đầu mé hữu là một đạo nhân trung niên lên tiếng:
-Bao nhiêu người mà Phương Tú phái đi tập kích các môn phái lớn phần thì bị giết, phần thì bị bắt. Những thứ mai phục của thí chủ trong rừng cũng bị phá hết. Thí chủ không còn trông cậy nữa rồi.
Hàn Kế Tín ra chiều tức giận lạnh lùng nói:
-Lao thất phu Du Bạch Phong....
Du Tiểu Quyên lớn tiếng ngắt lời:
-Ngươi thoá mạ nội tổ ta . Ta phải đánh gảy răng ngươi mới được.
Hàn Kế Tín buông tiếng thở dài không nói gì nữa.
Nhà sư dẫn đầu lại lên tiếng:
-Thí chủ chưa ác đức gì rõ rệt, nếu chịu buông kiếm đầu hàng thì bần tăng có thể bảo vệ cho thí chủ khỏi bị tử thương.
Hàn Kế Tín nét mặt rầu rầu đáp:
-Nếu ta mà đốt một mớ lửa độc ở trong rừng trúc thì các vị chẳng còn một ai sống sót. Không ngờ vì chút từ tâm mà gây nên cuộc thảm bại.
Du Tiểu Quyên hỏi:
-Võ công của gia gia ta còn cao thâm gấp mười ngươi. Thế mà ngươi bị thất bại vẫn chưa chịu phục hay sao?
Hàn Kế Tín đáp:
-Dù võ công của lệnh gia gia cô cao cường hơn tại hạ nhưng nếu đấu trí với tại hạ thì....
Đột nhiên một tràng cười sang sảng từ trong rừng vọng ra rồi có tiếng người nói :
-Khẫu khí ngươi cũng lớn đó.
Hàn Kế Tín quay đầu nhìn ra thì thấy một lão già đầu tóc bạc phơ , mình mặc áo thanh bào từ từ bước tới.
Du Tiểu Quyên lớn tiếng gọi:
-Gia gia!.....
Du Bạch Phong lắc đầu, đưa mắt nhìn Hàn Kế Tín nói:
-Lão phu muốn cho ngươi hay một điều.
Hàn Kế Tín hỏi:
-Điều chi?
Du Bách Phong đáp:
-Đàm Dược Sư khổ tâm bao nhiêu năm trời nghiên cứu chế ra độc dược, thì hiện nay ta đã có cách giải cứu được rồi. Mấy lộ nhân mã ở Phương gia đại viện phái đi phần lớn bị ta bắt sống. Ta đã cho uống thuốc giải. Trừ mấy tên hung tạp tiếng ác rõ rệt, còn thì ta cho áp giải về cầm tù ở chùa Thiếu Lâm, chắc rồi họ được phóng thích cho trở về nhà.
Hàn Kế Tín hỏi:
-Lời nói của lão có đúng sự thực chăng?
Du Bách Phong đáp:
-Lão phu gạt ngươi làm chi . Ta nghe Quyên nhi nói thì hành vi của ngươi cũng không có gì là hung ác, nên ta không muốn ngươi phải chết ở chốn này.
Hàn Kế Tín nói:
-Tại hạ còn những độc nhân đây có thể đánh một trận tối hậu.
Du Bách Phong nói:
-Ngươi không thể trông cậy vào chúng được đâu?
Hàn Kế Tín nói:
-Phong kiếm Mã Tương là một trong Tam đại kỳ nhân đã bị chết về tay độc nhân la một bằng chứng hùng hồn.
Du Bách Phong nghiêm nghị nói:
-Đó là vì y coi thường nên mới bị uỗng mạng. Nếu ngươi không tin thì cứ sai bọn độc nhân ra cùng lão phu chiến đấu thử coi.
Hàn Kế Tín nói:
-Động tác của chúng nhanh nhu điện chớp, không thể lường được. Lão tiền bối...
Du Bách Phong ngắt lời:
-Ngươi cứ việc chỉ huy bọn chúng động thủ di!
Hàn Kế Tín tính thầm trong bụng:
-Nếu lão này bị chết về tay độc nhân thì oai danh ta chấn động toàn trường và bọn chúng mất hết nhuệ khí chiến đấu.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, gã cầm trường kiếm trỏ vào Du Bạch Phong. Miệng gã thoát ra những tiếng hú rùng rợn...
Bóng người thấp thoáng , hai độc nhân đồng thời vọt ra, nhãy xổ đến trước mặt Du Bạch phong.
Du Tiểu Quyên rất đổi bồn chồn, bụng bảo dạ:
-Gã Hàn Kế Tín thâm hiểm vô cùng! Gã đã ra lệnh cho hai độc nhân hợp công nội tổ ta.
Mối ái tinh còn lại trong lòng nàng bây giờ đã tiêu tan hết. Bỗng thay Du Bạch Phong vung song chưởng đánh ra. Hai độc nhân nhãy xổ lại chưa tới gần đã bị chưởng lực của lão hất ngã lăn xuống đất. Du Bạch Phong vừa đánh một đòn đã thắng, lão không để Hàn Kế Tín chỉ thị cho bọn độc nhân kia động thủ, nhãy vọt đến gần đám quan tài. Song chưởng của lão đánh ra theo thế liên hoàn.
Chín độc nhân còn ngồi trong quan tài đều phóng chưởng ra. Hàn Kế Tín vung trường kiếm luôn mấy cái, miệng hú những tiếng quái dị. Nhưng những độc nhân trong quan tài thảy đều bị chưởng lực trong Bách Phật đồ mà Du Bạch Phong đã luyện được làm chấn động chết ngày đương trường , còn đâu nữa mà nghe lệnh Hàn Kế Tín . Hàn Kế Tín đứng bần thần người ra . Du Bạch Phong đã tiến lên đến bên gã phóng ngón tay điểm tới . Hàn Kế Tín vung kiếm ngăn chặn . Kiếm thế của gã vừa phóng ra nữa vời , gã đã bị một luồng ám kình của đối phương điểm tới ám ám khíến gã không tự chủ được phải buông kiếm xuống .
Du Bạch Phong quay lại nhìn mười hai nhà sư nói :
- Các vị hãy áp giải hắn về chùa Thiếu Lâm . Gã chưa có ác tích gì rõ rệt , lão phu mong rằng phương trượng quí tự phát lạc một cách khoan hồng .
Mười hai nhà sư dạ một tiếng rồi đem Hàn Kế Tín về núi Tung Sơn . Du Bạch Phong lại hạ lệnh cho quần hào phóng hoả đốt xác mười hai độc nhân , rồi ai ở đâu về đó .
Du Bạch Phong nhìn Lý Hàn Thu nói :
- Lệnh sư là người tốt nhưng kiếm pháp độc địa . Y bị chết cũng là quả báo , hoặc là ý trời .
Lý Hàn Thu đáp :
- Vãn bối cũng hiểu như vậy .
Du Bạch Phong lại nói :
- Vậy là hay lắm ! Còn Phương Tú . Hàn Đào thuộc pham vi ân oán của các vị với nhau , lão phu không tiện can thiệp .
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Quyên Nhi ! sau đây ba ngày , ngươi hay trở về nhà để gặp ta .
Rồi không chờ Quyên Nhi trả lời , lão đã xoay mình vọt đi mấy trượng , biến vào trong rừng trúc mất hút . Du Bạch Phong vừa đi khỏi thì Quân Trung Phụng tay phải cầm kiếm áp giải Phương Tú , Hàn Đào từ trong rừng đi ra . Tay trái cô ôm bài vị song thân . Giang Nam song hiệp bị còng tay . Khắp mình chúng đầy những vết thương tựa hồ đã nếm rất nhiều đau khổ .
Quân Trung Phụng mình mặc hiếu phục chậm chạp bước tới trước mặt Lý Hàn Thu nói :
- Lý huynh , tiểu muội đã thay Lý huynh bắt sống Phương Tú và Hàn Đào về đây . Tiểu muội hy vọng Lý huynh tuân giữ lời hứa .
Lý Hàn Thu đáp :
- Tại hạ hiêu rồi ....
Chàng từ từ vung trường kiếm lên một cái . Thủ cấp Hàn Đào và Phương Tú bắn ra xa hơn trượng . Máu vọt lên cao ba thước . Thi thể ngã lăn ra .
Lôi Phi hắn giọng một tiếng rồi nói :
- Quân cô nương ! cô nương....
Quân Trung Phụng ngắt lời :
- Lôi huynh đừng thuyết nữa . Y đã báo thù cho song thân , chẳng lẻ để gia nương tiểu nữ chết uổng hay sao ?
Lý Hàn Thu nói ngày :
- Quân cô nương nói phải đó , chẳng những thế , tại hạ còn thiếu nợ cô nương mấy lần cứu mạng , xin đem mạng này để bồi thường .
Du Tiểu Quyên chuyển động cặp mắt . Đột nhiên nàng rút kiếm đâm Quân Trung Phụng , miệng nói :
- Nếu cô nương chết rồi thì còn ai giết Lý Hàn Thu !
Lý Hàn Thu giật mình kinh hải la lên :
- Du cô nương !
Chàng đưa tay mặt ra ngăn chặn thế kiếm của nàng . Ánh kiếm lấp loáng . Cánh tay mặt Lý Hàn Thu bị chặt đứt nơi khuỷu tay .
Miệng nàng la thất thanh :
- Y muốn giết Lý huynh mà Lý huynh lại bênh y ư ?
Đoạn nàng tra kiếm vào võ cắm đầu chạy đi . Ai nấy ngó theo bóng sau lưng Du Tiểu Quyên ngơ ngẩn xuất thần . Lý Hàn Thu tay trái ôm cánh tay cụt , ngồi xuống vận khí chỉ huyết . Tần Nhi cúi lượm khúc tay bị chặt đứt của Lý Hàn Thu lên . Nét mặt nàng rất đổi thê lương . Hai hàng châu lệ đầm đìa .
Lôi Phi trầm ngâm một lúc , chợt tỉnh ngộ dùng phép truyền âm nhập mật nói :
- Tần cô nương ! Nếu cô không muốn Lý Hàn Thu phải chết thì đi theo tại hạ .
Tần Nhi trong lòng vẫn còn thắc mắc .
Lôi Phi lại lớn tiếng:
-Lý Hàn Thu bức tử cha mẹ người, chúng ta đừng dúng vào nữa. Rồi y kéo Tần Nhi rảo bước đi nháy mất hút.
Quân Trung Phụng thấy ba người đi cả rồi, từ từ cúi xuống hỏi:
-Ly huynh có đau lắm không?
Ly Hàn Thu nhăn nhó cười đáp:
-Cô nương cứ yên lòng . Tại hạ hãy còn sống đây, xin để cô nương tùng xẻo.
Quân Trung Phụng nói:
-Hởi ơi! Thế là xong rồi. Tay mặt Lý huynh cầm kiếm bức tử song thân tiểu muội thì cánh tay đó nay đã mất rồi. Như vậy mối thù của tiểu muội đã trả xong. Huống chi tiên phụ tội ác đã nhiều phải chịu quả báo cũng là đích đáng.
Nàng lấy tấm khăn lụa và thuôc bột rịt buộc vết thương cho Lý Hàn Thu rồi nói tiếp:
-Ta trúng kế mất rồi...
Lý Hàn Thu bâng khuâng hỏi:
- Trúng kế gì?
Quân Trung Phụng đáp:
-Du Tiểu Quyên đã có nhiều nợ nần với Lý huynh. Nhát kiếm này để trả lại mối tình của Lý huynh đó.
Trên mặt nàng nở một nụ cười thẹn thùng rồi nàng đở Lý Hàn Thu tiếp tục cất bước...


- HẾT -

Du Tiểu Quyên trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Phương Tú và Hàn Đào đã làm nên tội nghiệt trong võ lâm , thù oán với biết bao nhiêu người. Tiểu muội có ưng lời của Hàn công tử cũng bằng vô ích . Tiểu muội đã không có thể ra hiệu lệnh cho bạn hữu giang hồ tuân theo thì ngăn trở họ tìm đến Phương Tú , Hàn Đào báo thù thế nào được.
Hàn Kế Tín nói :
- Cô nương cứ nhận lời riêng phần mình không dúng tay nữa là xong .
Du Tiểu Quyên hỏi :
- Nếu tiểu muội không chịu thì sao ?
Hàn Kế Tín hỏi lại :
- Quyên cô nương ! Chẳng lẻ cô nương lại thật tình bắt tại hạ ra lệnh phóng độc thủ chăng ?
Du Tiểu Quyên đáp :
- Hàn công tử ! Môn ám khí ác độc quyết không thể đứng trên chốn giang hồ . Tiểu muội đã buông tha Hàn huynh là có ý muốn Hàn huynh lánh khỏi trường thị phi này . Không ngờ Hàn huynh còn trở lại . Hàn huynh đừng mong tiểu muội vâng lời nữa, môn thủy hoả tương tế không phải là môn ám khí không có cách phá giải được. Tiểu muội hy vọng Hàn huynh tin lời. Tiểu muội muốn đi đây .
Nàng chưa dứt lời đã tung mình lên vung kiếm phá vỡ cửa chuồn ra .
Một là vì động tác của Quyên Nhi mau lẹ quá chừng, hai là đại hán đã bị dược vật kiềm chế, phản ứng chậm chạp. Mọi việc đều phải nghe lệnh mới dám thi hành. Vì thế mà Du Tiểu Quyên trốn ra được một cách dễ dàng.
Du Tiểu Quyên nhãy được lên nóc nhà rồi, lớn tiếng hô :
- Các vị mau mau lui vào trong nhà rồi sẽ nghĩ cách khác để phá
địch .
Miệng hô người nàng đã chạy nhanh về phía căn nhà có bọn Lôi
Phi trong đó .
Lý Hàn Thu, Quân Trung Phụng, Tần Nhi đều trở gót chạy mau .
Lúc này Lôi Phi và năm tên võ sư đã được nghỉ ngơi điều dưỡng
một lúc, khí lực khôi phục khá nhiều. Còn sáu bảy người thương thế nhẹ hơn và đã được Tần Nhi băng bó đều có thể hành động.
Du Tiểu Quyên chạy vào trong nhà, lập tức hạ lệnh :
- Các vị mau mau chuẫn bị ám khí hoặc kiểm điểm lại khí giới , ít ra là phải lượm lấy một đống gạch ngói.
Đinh Bội hỏi :
- Để làm gì vậy ?
Du Tiểu Quyên đáp :
- Con Hàn Đào là Kế Tín đã trở về Phương gia đại viện. Tuy gã võ công cao cường , chúng ta có thể cự địch được, nhưng âm mưu
Nguỵ kế của gã chúng ta khó nỗi đề phòng cho xiết được. Hiện giờ ám khí thuỷ hoả tương tế đã vào tay gã điều động. Môn ám khí này cực kỳ ác độc không thể chống cự được. Vì vậy chũng ta phài đỗi sang thế thủ trong căn nhà nầy. Chúng ta phải giữ Phương Tú làm con tin thì gã mới đem lòng uý kỵ . Trước hết hãy tìm cách cứu nguy trong lúc khẫn cấp, rồi tính đến chuyện phá giải . Lúc giao chiến , tiện thiếp hy vọng vào đống gạch ngói bắt bược chúng phải đứng ra ngoài một trượng thì uy lực của môn thuỷ hoả tương tế mới giảm bớt được phần lớn .
Đinh Bội hỏi :
- Món ám khí đó lợi hại đến thế ư !
Du Tiểu Quyên đáp :
- Môn đó quả là ghê gớm . Các vị không nên coi thường .
Nàng ngừng một chút rồi tiếp :
- Bây giờ chúng ta phân phối công việc canh giữ . Gặp lúc nguy cấp , ai ở phương vị nấy để viện trợ cho nhau .
Lôi Phi nói :
- Xin cô nương đừng từ chối , cứ việc hạ lệnh phân phối đi .
Du Tiểu Quyên trầm ngâm một lúc rồi đáp :
- Đã vậy , tiểu muội xin vượt quyền .
Rồi nàng tuyên bố :
- Xin Lý huynh canh giữ trên nóc nhà . Tần muội cùng Quân cô nương trợ thủ cho Lý huynh và nên nhớ kỹ đừng có mạo hiểm đỡ gạt ám khí .
Ba người đồng thanh dạ một tiếng rồi tung mình nhãy vọt lên nóc nhà .
Nóc nhà nầy đã bị phá mấy chỗ . Lý Hàn Thu lại khoét thêm mấy chỗ và lợi dụng kèo cột có thể làm chỗ đở chân để nhãy lên nhãy xuống .
Du Tiểu Quyên nói :
- Xin Lôi tiền bối canh chừng Phương Tú.
Lôi Phi gật đầu nói :
- Việc này tại hạ có thể làm được .
Du Tiểu Quyên lại nói :
- Ngoài ra còn ai thì chia nhau mà giữ các cửa sổ và cửa chính . Các vị cần nên nhớ viện trợ cho nhau và đừng bộc lộ thân hình. Các vị bị thương nhẹ cũng nên chuẫn bị đề phòng , gặp lúc nguy cấp có thể ra tay trợ chiến được.
Sau khi điều động xong, mọi người trong nhà lập tức mở cuộc bố
trí rất khẩn trương. Mấy người bị thương nặng được chuyễn vào
góc nhà cho cuộc phòng vệ được nghiêm mật .
Du Tiểu Quyên đưa mắt ngó cách bố trí trong nhà rồi nhìn Đinh
Bội khẽ nói :
- Đinh huynh cùng tiểu muội cứu ứng bốn mặt. Bọn chúng có tám
ống kim đồng. Hai ống là một tổ. Vạy chúng ta chia nhau giữ bốn
phương vị . Tiểu muội nghĩ rằng độc thuỷ hoả chứa trong kim đồng
cũng có lúc phóng ra hết.
Đinh Bội nói :
- Chúng ta nhân cơ hội chớp nhoáng đó giết chết bọn chúng hay sao ?
Du Tiểu Quyên đáp :
- Mục đích chủ yếu của chúng ta là đoạt lấy những ống kim đồng .
Đại khái môn thuỷ hoả tương tế là phương pháp cuối cùng để chống chọi trong Phương gia đại viện.
Dinh Bội hỏi :
- Mã tiền bối cùng Bạch Y Ma Quân đang chiến chiến đấu chưa phân thắng bại. Làm thế nào để kêu tiền bối về được.
Du Tiểu Quyển ngẫng đầu đưa mắt ra ngó tình hình chiến đấu
giữa hai lão. rồi lắc đầu đáp :
- Hiện giờ hai người đương chiến đấu gay go . Những cao nhân
này bây giờ mà phân tâm một chút là có thể thất bại tức khắc . Chúng ta không thể phân tán tâm thần của Mã tiền bối được.
Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Dù tiền bối có nghe tiếng kêu gọi của chúng ta mà thoát thân
được chưa chắc lão đã chịu vào đây .
Đinh Bội nói :
- Mã lão tiền bối tuy bản lãnh cao cường nhưng lão lại điên điên khùng khùng, e rằng khó lòng đề phòng được môn thuỷ hoả khi bị chúng ám toán.
Du Tiểu Quyên đáp :
- Hai lão đang đánh nhau đến lúc khẫn trương mà lại dùng đao vừa lớn vừa dài . Trong vòng hai trượng người ngoài khó tới được . Môn thuỷ hoả tương tế phóng ra xa tới ngoài hai trượng khó lòng trúng đích. Trừ phi bọn chúng muốn ám toán cả Bạch Y Ma Quân thì không kể .
Hai người đang nói chuyện thì Hàn công tử dẫn tám tên từ từ tiến gần lại .
Du Tiểu Quyên thấy Hàn Kế Tín đã thay đổi bốn tên cầm ống kim đồng thì trong lòng nàng cũng hơi kinh hải , bụng bảo dạ :
- Những tên bị thuốc mê mình có thể thừa cơ được đều bị thay đỗi rồi. Xem chừng gã muốn quyết tâm chiến đấu .
Đinh Bội nói :
- Trong bọn chúng ai là Hàn công tử ?
Du Tiểu Quyên đáp :
- Tên võ sĩ mặc áo đen tay không cầm ống kim đồng mà cầm trường kiếm là gã đó...
Đột nhiên nàng ngưng lại rồi lẩm bẩm :
- Lạ thiệt ! Lạ thiệt !
Dinh Bội hỏi :
- Điều chi quái lạ ?
Du Tiểu Quyên đáp :
- Vừa rồi tiểu muội không thấy gã đeo túi da mà bây giờ gã đeo một cái túi da rất lớn , tất là có duyên cớ .
Lôi Phi nói :
- Hàn công tử là tay trong bụng chứa nhiều độc kế chúng ta cần
phải gia tâm đề phòng . Có điều gã này tại hạ coi không giống Hàn công tử .
Du Tiểu Quyên nói :
- Chính gã đó , có điều gã đã bôi thuốc địch dung và trà trộn vào trong đám võ sĩ .
Mấy người còn đang đàm luận thì bọn võ sĩ áo đen tay cầm kim đồng tiến gần chỉ còn cách căn nhà chừng ba trượng.
Du Tiểu Quyên thấy đại hán áo đen này chẳng những tinh thần rất tĩnh táo mà mục quang cực kỳ linh hoạt. Chừng như chúng không bị dược vật kìm chế mà chúng còn là những nhân vật rất sáng suốt .
Đột nhiên một hồi tiếng hú như xé bầu không khí vang lên .
Tiếp theo mảnh ngói từ trên nóc nhà liệng ra như mưa.
Hàn Kế Tín chưa hạ thủ đánh vào Phong Kiếm Mã Tương, gã
vượt qua chỗ hai lão đánh nhau đến thẳng về phía căn nhà ngói.
Lý Hàn Thu, Tần Nhi và Quân Trung Phụng ở trên nóc nhà đã
khuân ngói xếp thành đống, vừa thấy bọn võ sĩ áo đen tới gần , liền lập tức hợp lực liệng ngói xuống .
Ba người dùng toàn lực liệng ngói như mưa khiến bọn võ sĩ áo
đen không kịp đề phòng phần lớn đã bị thương.
Hai gã bị thương ở đầu, máu chảy đầy mặt . Hai gã nữa bị thương
ở cánh tay.
Hàn Kế Tín rút kiếm ra gạt những làn ngói liệng tới . Đồng thời gã lớn tiếng quát :
- Các ngươi hãy phân tán ra .
Tám tên võ sĩ áo đen tuy bị ngói liệng xuống tới tấp, vẫn không
rối loạn . Bây giờ chúng nghe Hàn Kế Tín bảo vậy liền phân tán chạy đi mỗi người một ngã .
Bọn chúng tuy phân tán vẫn không chạy loạn lên mà phương vị nhất định . Cứ hai tên một tổ , tay mặt rút yêu đao ra hộ thân mình , tay trái cầm ống kim đồng tiến gần vào .
Du Tiểu Quyên hô :
- Phóng ám khí .
Nàng vừa ra lệnh, lập tức ngói gạch và phi dao tụ tiễn tới tấp bay ra .
Dưới nhà liệng ám khí , trên nóc bọn Lý Hàn Thu ba người hợp lực ném ngói xuống.
Tám tên võ sĩ không tiến về gần được và còn bị thương .
Hàn công tử vung kiếm che mình , trầm giọng bảo :
- Lùi lại ba trượng !
Du Tiểu Quyên cũng hô đồng bọn :
- Dừng tay !
Nàng thấy đống gạch ngói đã hao mất gần một nữa thì không khỏi chau mày , nàng nói :
- Chúng ta không thể nào chống cự được với ám khí Thuỷ hoả tương tế chỉ trông vào đống gạch ngói nầy để cầm cự . Vậy các vị nên xử dụng một cách dè dụm đừng có hao phí khi liệng ra .
Lôi Phi nói :
- Để tại hạ hỏi Phương Tú xem có cách nào phá giải được môn Thuỷ hoả tương tế hay không ?
Du Tiểu Quyên cười mát nói :
- Tiểu muội tưởng hắn không chịu nói cách phá giải ám khí cho mình nghe đâu .
Lôi Phi nói :
- Hắn đã gây lên rất nhiều tội ác thì bây giờ hắn có phải chịu khổ cũng là xứng đáng .
Y nói rồi túm lấy Phương Tú lạnh lùng hỏi :
- Lão đã nhìn thấy chưa !
Phương Tú đã bị kiềm chế mấy nơi huyệt dạo, không thể kháng cự
được đành để cho Lôi Phi muốn làm gì thì làm. Hắn nghe Lôi Phi hỏi vậy liền đáp :
- Tại hạ nhìn thấy rồi.
Lôi Phi lại hỏi :
- Có cách nào phá giải được môn ám khí tàn ác Thuỷ hoả tương
tế hay không ?
Phương Tú lắc đầu đáp :
- Không có.
Lôi Phi cười lạt nói :
- Nếu Hàn công tử còn dùng môn độc kỹ đó để công kích căn nhà nầy thì lão có biết người đầu tiên bị thương về độc khí đó là ai không ? Nếu không phài là Phương viện chúa thì còn ai vào đây .
Phương Tú nhăn nhó cười đáp :
- Tại hạ lâm vào tình trạng nầy thì thực sự không còn tự chủ
được sự sinh tử nữa .
Lôi Phi vung tay lên tát mạnh vào mặt Phương Tú rồi nói :
- Phương viện chúa là người thông minh tất biết thân phận mình, đừng chối cải nữa để khỏi chịu đau khổ.
Phương Tú thở mạnh một hơi đáp :
- Trừ phi các vị tha Phương mỗ ra thì Phương mỗ mới bảo gã ra
lệnh cho bọn xử dụng ám khí kia rút lui .
Lôi Phi cười nói :
- Phương viện chúa miệng nói có vẻ dễ dàng. nhưng đáng tiếc
viện chúa là eon người không thủ tín, thì lời nói khiến cho người ta khó lòng tin được.
Phương Tú chưa trả lời thì thanh âm của Hàn Kế Tín lại vọng vào :
- Du cô nương ! Cô nương đã làm chủ tình thế đuợc chưa ?
Du Tiểu Quyên hỏi lại :
- Làm chủ việc gì ?
Hàn Kế Tín đáp :
- Nếu cô nương làm chủ được phe cô , thì tại hạ với cô nương thảo luận.
Du Tiểu Quyên hỏi :
- Thảo luận cách nào ? Công tử thử nói nghe .
Hàn Kế Tín đáp :
- Tại hạ nguyện phế bõ ám khí Thuỷ hoả tương tế để đỗi Phương bá phụ ra . Cô nương tính sao ?
Du Tiểu Quyên hỏi :
- Công tử phế bõ ám khi ở chỗ nào ?
Hàn Kế Tín đáp :
- Nơi nào để tùy ý cô nương chỉ định .
Du Tiểu Quyên nói :
- Công tử để tiểu muội nghĩ coi rồi sẽ trả lời...
Đoạn nàng khẽ nói với Lôi Phi :
- Lôi huynh ! Tiểu muội nghĩ rằng tám ống kim đồng kia tàn độc và ghê gớm hơn Phương Tú nhiều.
Đinh Bội xen vào :
- Giả tỷ gã thực tình chịu phế bõ tám ống kim đồng thì có thể tha Phương Tú được. Tại hạ tự tin là khi mình muốn bắt lão lại cũng không phải chuyện khó khăn lắm .
Du Tiểu Quyên trầm ngâm một chút rồi nói :
- Hàn Kế Tỉn là tay mưu trí hơn người . Chúng ta không thể coi
thường nữa được. Hắn đã tính kỹ rồi mới đưa ra vụ trao đỗi này . Vậy ta phải cẩn thận không nên nóng nãy .
Trong lòng xoay chuyễn ý nghĩ, nàng lớn tiếng đáp vọng ra :
- Bọn tiểu muội lưu Phương Tú ở đây thì dù công tử có độc khí
Thuỷ hoả tương tế cũng không dám tấn công căn nhà nầy, phải vậy chăng ?
Hàn Kế Tín hững hờ đáp:
- Cô nương quyết định thà làm viên ngọc vỡ chớ không làm hòn
ngọc lành cô bức bách tại hạ hết đường lựa chọn, vậy thì . . . .
Du Tiểu Quyên ngắt lời :
- Phải chăng công tử muốn hy sinh cả Phương Tú nữa ?
Nàng nói câu này thanh âm rất lớn tựa hồ muốn để Phương Tú
nghe rõ.
Hàn Kế Tín lạnh lùng đáp :
- Nếu tại hạ không còn cách nào cứu Phương bá phụ thoát khỏi
cơn hiểm nghèo thì để các vị chết theo lão nhân gia chắc lão nhân gia chết như vậy cũng nhắm mắt được.
Phương Tú đột nhiên lớn tiếng :
- Hài tử ! Ngươi cứ việc hạ thủ đi . Bất tất phải nghĩ đến ta nữa .
Du Tiểu Quyên lạnh lùng nói :
- Hàn công tử ! Bọn tiểu muội trước nay vẫn tưởng công tử là
con người nghĩa khí nên đối với công tử lúc nào cũng kính trọng và nễ nang , mấy lần không gia hại, và buông tha cho công tử đi một cách dễ dàng, không ngờ...
Hàn Kế Tín ngắt lời :
- Cái đó có chi là lạ . Giả tỷ tại hạ muốn giết Lý Hàn Thu thì có
đến mười gã Lý Hàn Thu cũng chết hết rồi.
Du Tiểu Quyên nói :
- Đúng thế ! Công tử quả là đã có cơ hội giết được Lý Hàn Thu , nhưng ngược lại Lý Hàn Thu cũng đã buông tha công tử nhiều lần .
Phương Tú lại xen vô :
- Hài tử ! Ta là bá phụ ngươi , tưởng cần nói rõ cho ngươi hay . Người ta đã có câu : không độc sao thành đấng trượng phu . Nếu ngươi giết Lý Hàn Thu trước thì đến nỗi bị thảm bại ngày nay .
Du Tiểu Quyên nói :
- Phương viện chúa ! Nếu Hàn hiền điệt của viện chúa mà tàn độc bất nhân như viện chúa thì y đã thành con quỷ không đầu dưới lưỡi kiếm của Lý Hàn Thu từ lâu rồi . Bây giờ Hàn công tử không còn cách nào để thương lượng với tiện thiếp về tính mạng của viện chúa nữa .
Hàn Kế Tín xua tay nói :
- Du cô nương ! Những việc đã qua tưởng chúng ta không nên nhắc tới nữa. Hiện giờ cô định thế nào ?
Du Tiểu Quyên đáp :
- Trong Phương gia đại viện, công tử là người nhẹ tội hơn hết . Biển khổ mênh mang , nhưng biết quay đầu lại là đến bờ . Bây giờ công tử nên bỏ di và từ đây ẩn tính mai danh, đừng qua lại giang hồ
nữa . Tài trí của công tử. chỉ mười năm hay hai chục năm nữa sẽ thành tựu .
Hàn Kế Tín hỏi :
- Khi đó sẽ tìm bọn cô nương để báo thù phải không ?
Du Tiểu Quyên đáp :
- Tiểu muội tin rằng khi ấy công tử không tính đến chuyện báo thù nữa.
Hàn Kế Tín thở dài nói :
- Du cô nương ! Xem chừng tại hạ không còn cách nào thuyết
phục cô nương được nữa.
Du Tiểu Quyên nói :
- Giữa hai người chúng ta không hiểu ai ngoan cố, nhưng phải có
một người.
Hàn Kế Tín nói :
- Cô nương bức bách tại hạ hoài . Tại hạ đành hạ lệnh vậy .
Rồi gã vung tay lên hô :
- Các ngươi động thủ đi .
Tám tên võ sĩ nghe gã hô liền từ từ tản ra .
Du Tiểu Quyên tức giận quát :
- Hàn Kế Tín ! Ngươi đã hạ lệnh cho thủ hạ phóng độc khí thì
đừng trách bọn ta ăn miếng trả miếng.
Hàn Kế Tín hững hờ đáp :
- Cô nương cứ việc ra tay . Cục diện bửa nay dường như đã đưa đến chỗ kẻ chết người sống mới thôi .
Lôi Phi đột nhiên nắm lấy Phương Tú chạy ra ngoài nhà hỏi :
- Hàn công tử ! Tại hạ nghe nói độc khí Thuỷ hỏa tương tế là
do công tử chế tạo để làm bảo bối trấn trạch trong Phương gia đại viện . Liệu nó có giết được Phương viện chúa không ?
Lúc này tám tên võ sĩ áo đen, tay cầm đoản đao , tay cầm kim đồng , thủ thế chuẫn bị để bất cứ lúc nào có lệnh là xông vào ngay .
Đột nhiên, hai võ sĩ áo đen nhãy vọt về phía nhà ngói . Chân vừa
chậm đất chúng liền quay mình một cái tiến gần lại , chỉ còn cách căn nhà chừng một trượng .
Lý Hàn Thu hai tay vung lên . Những viên ngói rít veo véo bay xuống .
Hai tên áo đen vung đao lên che truớc mặt. Một tên xoay mình chạy tới giáp vách căn nhà.
Tuy hai gã tiến sát đến nơi được nhưng cũng bị gạch đá đả thương
ở da sứt thịt máu chảy máu đầm đìa. Chúng xông lại gần nhà ngói
đứng tựa lưng vào tường vách.
Hàn Kế Tín cất cao giọng nói :
- Du cô nương ! Hai tên thuộc hạ của tại hạ đã xông đến sát vách .
Độc khí trong tay chúng có thể khống chế được một mặt rồi . Cô đã biết môn ám khí nầy lợi hại thế nào, vậy cô nương tính ngọn
ra tro hết hay sao ?
Du Tiểu Quyên đã biết ám khí đó cực kỳ lợi hại ! Bất luận độc khí hay độc hoả chỉ dính vô người một chút là lập tức da thịt bắt lửa , đau đớn không chịu nỗi và có thể mất sức chiến đấu ngay lập tức .
Nàng ngấm ngầm dặn mọi người trong nhà gia tâm đối phó .
Nàng lên tiếng đáp :
- Uy lực của Phương gia đại viện sắp tan vỡ đến nơi mà còn vọng tưởng đem sức một người vãn hồi thế bí thì không biết tự lượng. Huống chi độc khí Thuỷ hoẩ tương tế chẳng phải là không có cách nào phá được. Hiện giờ bọn ta đã nghĩ ra biện pháp đối phó .
Hàn Kế Tín nói :
- Với tài của Du cô nương tại hạ tin là có thể làm được. Nhưng trước tình cảnh hiện thì, dù cô nương có nghĩ ra được cách phá giải , nhưng cô nương không còn cơ hội nào để chế tạo vật phòng thủ .
Du Tiểu Quyên nói :
- Ta dám chắc nếu công tử chỉ ỷ vào mấy ống đựng ám khí Thủy hoả tương tế mà nắm vững phần thắng cuộc bửa nay là không được đâu . Các vị chẳng có cách nào tiến vào căn nhà nầy được.
Nếu công tử không tin thì cứ thử hạ lệnh cho chúng vào đi .
Lôi Phi cất cao giọng nói :
- Bọn ta ở trong nhà này quyết lòng tử chiến thì môn Thuỷ hoả dù tàn độc đến đâu cũng không thể khiến cho bọn ta phải sờn gan .
Hàn Kế Tín nói :
- Đã vậy thì đành động thù đi thôi .
Gã vung tay phải một cái. Hai tên võ sĩ áo đen khác lại xông về phía căn nhà ngói .
Bọn Lý Hàn Thu , Quân Trung Phụng , Tần Nhi ở trên mái liệng ngói gạch đá xuống công kích.
Hai tên vô sĩ áo đen tuy múa tít đơn đao đở gạt mà cũng bị trúng
mấy viên đá, vở đầu chảy máu không tiến vào được.
Lúc này một vị võ sư giữ ở cửa sổ chụp lấy thanh đơn đao liệng
mạnh ra .
Thanh đơn đao rít lên vù vù đâm trúng vào đùi bên trái một tên
võ sĩ áo đen .
Đồng thời tay mặt võ sư lộ ra ngoài cửa sổ.
Hai tên võ sĩ đứng tựa vào tường liền giơ kim đồng lên thụt độc thuỷ hoả ra .
Võ sư vừa liệng đao bỗng thấy tay đau rát. Một làn khí xanh từ
tay y cháy lên. Võ sư bị đau quá la thất thanh cơ hồ không chịu nỗi .
Du Tiểu Quyên trầm giọng nói :
- Ráng mà chịu dau một chút !
Nàng vung trường kiếm lên chặt đứt cánh tay võ sư .
Võ sư tuy bị chặt đứt nữa cánh tay nhưng cố nhẫn nại không rên
la . Dường như cái đau khổ bị chặt tay còn nhẹ hơn cái đau khổ của lữa độc đốt cháy.
Du Tiểu Quyên lại phóng tay điểm lẹ vào mấy chỗ huyệt đạo cánh
tay mặt đại hán để cầm máu. Đoạn nàng móc tấm khăn trong bọc ra
buộc vết thương cho võ sư .
Võ sư trong lòng cảm kích, quên cả đau đớn. Y khẻ nói :
- Đa tạ cô nương .
Du Tiểu Quyên đáp :
- Ông bạn bất tất phải tạ ơn . Xin vào trong nhà nghỉ ngơi một lát .
Võ sư nói :
- Tại hạ không cần nghỉ ngơi . Đã được cô nương giúp đỡ , có thể tái chiến ngay bây giờ .

<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 71
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com